Trong những cư dân mạng này có người từng xem livestream của Trương Mộng Mộng, thế là đăng ảnh thịt viên bạch ngọc nhìn thấy ngày đó lên khu bình luận: [Bạn cho rằng đây đã là điểm kết thúc rồi ư? Không ngờ phải không? Còn có cái này [ảnh chụp phỉ thúy bạch ngọc].]
Cư dân mạng: “...”
[Bà chủ, có phải cô không làm cơm cho chúng tôi mà cố ý đi nấu cơm cho con chó nhỏ không? Trước có nhân viên phục vụ Đát Kỷ, sau có con chó nhỏ Đát Kỷ!]
[Tôi không biết nhân viên phục vụ trước kia có phải Đát Kỷ hay không, thế nhưng con chó con này đúng là Đát Kỷ, bởi vì Samoyed giống hồ ly, Đát Kỷ cũng là hồ ly đấy!]
Bạch Nhất Nặc không xem trang web bình luận, không biết Samoyed khiến rất nhiều cư dân mạng tan nát cõi lòng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, công việc phim tài liệu Chí Vị ở Hải Thị đã kết thúc.
Người trong đoàn làm phim đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch cũng là giai đoạn quay quan trọng nhất, công việc còn lại thì giao cho bộ phận hậu kì ở thủ đô.
Trong khoảng thời gian này, đạo diễn Trịnh Tự Huân phim tạp chí Chí Vị thường xuyên đến tiệm cơm Bạch Ký. Ông không nhìn thấy con chó nhỏ kia, nghe người xa lạ ngồi cùng bàn oán giận mới biết.
Người ngồi cùng bàn lòng đầy căm phẫn nhìn điện thoại, đọc một bình luận của cư dân mạng: “Trước có Đát Kỷ giả, sau có Đát Kỷ thật. Cứ như thế mãi, sao giữ được nước.”
Trịnh Tự Huân sinh lòng tò mò, sau khi trao đổi một phen với người nọ mới biết người nọ đang nói về con chó nhỏ mới tới tiệm cơm Bạch Ký.
Trịnh Tự Huân có phần cạn lời, ông là người thủ đô, là người phương bắc chính tông, tính cách hào sảng, không thích thảo luận sau lưng người khác: “Nếu như anh cảm thấy bất mãn thì đi nói trước mặt bà chủ đi.”
Ai ngờ người xa lạ ngồi cùng bàn này nghe vậy, vẻ mặt chống cự, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ dám nhỏ giọng dồn ép ở khu ý kiến của chương trình nhỏ thôi, ngộ nhỡ tôi nói ngay trước mặt, bà chủ mất hứng thì về sau tôi còn đến tiệm cơm Bạch Ký ăn thế nào được nữa.”
“Bà chủ mới là đại lão phía sau màn!”
Người ngồi cùng bàn nghĩ thầm, người can gián đại vương có thể ăn được quả ngọt gì chứ, ví dụ như Tỷ Can, không phải sau khi vạch tội Đát Kỷ đã bị móc tim ư?
Trịnh Tự Huân liếc mắt: “... Dở hơi.” Làm như là cung tâm kế không bằng.
Khinh bỉ thì khinh bỉ, Trịnh Tự Huân vẫn khá tò mò rốt cuộc con chó khiến những vị khách cực kì để bụng này rốt cuộc dài ngắn thế nào.
Sau khi ông hỏi Bạch Nhất Nặc, Bạch Nhất Nặc liền dẫn ông đến sân sau xem con Samoyed kia.
Lúc này sân trước của tiệm cơm Bạch Ký sục sôi ngất trời, tiếng người huyên náo, hoàn cảnh sân sau lại yên tĩnh, đường cong thăm thẳm, sân sau còn có một con chó nhỏ đang bắt bướm.
Trịnh Tự Huân nhìn thấy dáng vẻ một động một tĩnh giữa sân trước và sân sau của tiệm cơm Bạch Ký thì cảm giác nơi đây dường như tràn đầy bầu không khí ấm áp của khói lửa. Bản thân ông là một cậu ấm không biết đến khói lửa nhân gian, không mấy hiểu mùi khói lửa mà cha nói là có ý gì. Thế nhưng sau khi ăn biết bao nhiêu ngày cơm như vậy, ông đã rất có thiện cảm đối với tiệm cơm Bạch Ký, đã hơi hiểu về cái từ khói lửa nhân gian này rồi.
Trịnh Tự Huân siết cằm của mình, sau khi suy tư một phen thì không nhịn được mà nói: “Có phải tiệm cơm của các cô có một nhân viên phục vụ mới tới không? Vừa nãy tôi đã nhìn thấy ở sảnh trước rồi.”
“Đúng vậy.”
“Giá trị nhan sắc của nhân viên phục vụ tiệm các cô đều rất cao. Tuy là người mới tới đeo khẩu trang nhưng dường như cũng không tệ. Song các cô là trạm quay đầu tiên cho nên đã quay xong từ lâu, không quay được nhân viên phục vụ mới.” Trịnh Tự Huân nói: “Hay là tôi quay bổ sung một vài cảnh cho các cô nhé, còn có con chó này nữa, cảnh này cũng rất thơ đấy.”
“Tôi đi hỏi thử xem.”
Trước khi trả lời ông, Bạch Nhất Nặc dẫn Trịnh Tự Huân đi hỏi ý kiến của Quý Dư Trì. Quý Dư Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy không sao cả, bây giờ anh ta đang đàm phán với công ty, qua một đoạn thời gian nữa, tin tức thông cáo tạm ngừng hoạt động sẽ phát ra.
“Được, nhưng tôi có thể đeo khẩu trang lúc quay không?”
“Được chứ, đeo khẩu trang trông cũng sạch sẽ vệ sinh.” Trịnh Tự Huân nhìn mặt của anh ta, có phần do dự: “Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu không, khuôn mặt của cậu khiến tôi cảm thấy khá quen thuộc.”
Quý Dư Trì nghe vậy mỉm cười, không nói chuyện.
Trịnh Tự Huân nghĩ một hồi, thật sự không nghĩ ra đáp án, thế là không suy nghĩ thêm nữa, sau đó dẫn đoàn làm phim của mình qua đây quay vài cảnh bổ sung.
Cuối cùng, ông tâm huyết dâng trào, còn chủ động thao tác máy ảnh, chụp một tấm ảnh cho toàn thể thành viên trong tiệm cơm của họ.
Sau khi Trịnh Tự Huân rửa ảnh chụp ra thì giao cho Bạch Nhất Nặc: “Tôi sắp phải rời Hải Thị rồi, nói cho cùng thật sự có chút không nỡ. Không có gì tốt để tặng, đành tặng cho các cô một tấm hình thôi.”