Dáng vẻ của nhóm giám khảo đã trả lời câu hỏi của nhiếp ảnh gia, lúc đầu mọi người chỉ muốn ăn một ít, nhưng không ngờ lại ăn rất nhiều.
Bạch Nhất Nặc thấy bọn họ ăn càng ngày càng nhiều, thậm chí có cảnh tranh đoạt. Cô sợ bọn họ cứ như vậy ăn hết mì, vì vậy chỉ cái đĩa nhỏ bên cạnh nói: “Nơi này có dấm, mọi người có thể ăn kèm với nó.”
Một giám khảo có chút kinh ngạc: “Cô còn chuẩn bị dấm à? Có điều tôi cảm thấy mì gạch cua này cực kfi nguyên chất nguyên vị, nếu như có giấm liệu có che bớt mùi thơm thuần khiết này không? Lúc tôi ăn không thích kèm dấm.”
Dấm này là dấm ăn kèm với cua, đã phổ cập từ đầu nhà Thanh rồi, là sự phối hợp tuyệt hảo mà người ăn nghĩ ra. Không những có thể điều vị mà còn có thể tăng hứng. Trừ cái đó ra, còn có nhờ giúp khỏe mạnh hơn, bởi vì cua giàu protein, nhiều cholesterol, tính hàn lạnh, nước gừng cay trong dấm có thể bổ dạ dày đổ mồ hôi trừ lạnh.
Bạch Nhất Nặc cười một cái nói: “Đây là do tôi đặc chế, mùi vị có lẽ không giống anh từng ăn cho lắm.”
Giám khảo này nửa ngờ nửa tin, thế là chấm mì gạch cua với một tí dấm rồi bỏ vào trong miệng. Khi thức ăn vào miệng, mắt anh ta lập tức trợn to, không nhịn được nói lớn tiếng: “Dấm chua với mì gạch cua quả thực quá tuyệt.”
Bạch Nhất Nặc chỉ cười không nói, đầu bếp là người sáng tạo, nấu ăn giống như vẽ tranh, cô làm mì gạch cua khác với bên ngoài, để đạt được hiệu quả tốt hơn, mùi vị của gia vị cũng phải phí nhiều công sức.
Đa phần nhóm giám khảo là người thích ăn, họ nguyện làm người đầu tiên nếm mì gạch cua, cũng nguyện làm người dùng mì gạch cua với giấm. Họ dựa theo cách Bạch Nhất Nặc nói, ăn một miếng mì gạch cua. Khi thức ăn vào miệng, động tác trên tay bọn họ ngừng lại, đều sửng sốt sững sờ. Qua một hồi lâu, họ mới nói: “Ngon quá đi. Tôi chưa từng ăn mì gạch cua ngon như vậy.”
“Mì gạch cua và dấm chua đã đạt được hiệu quả một cộng một lớn hơn hai rồi.”
Giám khảo chính nhìn thấy tình huống này, không khỏi hơi nghi hoặc, không phải là một phần đồ gia vị ư, có ma lực lớn như vậy ư?
Giám khảo chính cảm giác trong lòng mình như là có động vật nhỏ đang cù lét. Anh ta không nhìn được sự mê hoặc, thế là dùng mì gạch cua chấm dấm ăn một miếng.
Khi mì gạch cua vào miệng, vẻ mặt anh ta trở nên giống hệt các giám khảo khác. Một lát sau, khi anh ta nhai rồi nuốt chỗ mì gạch cua, không nhịn được phát ra một tiếng than thỏa mãn.
Gạch cua là thức ăn mặn, mùi vị vô cùng mạnh, giống như giai điệu khảng khái hùng hồn, như nổ tung vị giác. Còn dấm thì khiến mọi người có thời gian tạm nghỉ dưới sự công kích của loại vị giác nổ tung này, khiến sự tươi ngon của thịt trở nên rõ ràng hơn, cũng khiến vẻ nhẹ nhàng khoan khoái trở nên nổi bật hơn. Sự gia nhập của giấm khiến cả khúc nhạc trở nên thoải mái, dư vị dài lâu, khiến mùi vị của mì gạch lại lên một tầm cao mới.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nhắc nhở, mọi người phát hiện tác dụng kì diệu của lối ăn này, nhao nhao bắt đầu nếm thử. Vừa thử đã không dừng lại được, động tác ăn mì gạch cua trở nên nhanh hơn trước, đến cuối cùng, thậm chí còn tranh đoạt.
Một giám khảo lên án nhìn người bên cạnh: “Không phải anh nói ăn no rồi không muốn chấm điểm, để chúng ta làm sao? Tại sao anh còn giành với tôi?”
“Đây là dạ dày thuộc về lượng tử cơ học của tôi, đem nắm chắc được.”
Giám khảo: “...”
Thời gian trôi qua, bốn tô mì này càng ngày càng ít, đến cuối cùng thì trống không, ngay cả gạch cua dưới đáy cũng bị người ta dùng cái muôi vét hết.
Giám khảo chính cảm nhận bụng mình chướng lên, tuy là lý trí có phần hối hận nhưng dạ dày nói cho anh ta biết rất thoải mái.
Giám khảo chính liên tưởng đến mì gạch cua lúc trước, như có điều suy nghĩ, không nhịn được mà nói: “Tôi cảm thấy mì cô làm ngon hơn nhà hàng Cua, hình như thom hơn một ít, cô dùng phương pháp đặc biệt gì ư? Nếu như đây là bí quyết thì cô không cần phải nói ra.” Bạch Nhất Nặc cười nói: “Không có gì không thể nói, tôi dùng mỡ vỏ.”
“Mỡ vỏ?” Giám khảo chính có chút kinh ngạc: “Thứ như vỏ cũng có thể dùng để đun mỡ ư?”
“Có thể, vỏ được thấm vào mỡ lâu, tràn đầy hương vị thiên nhiên, là nguyên liệu thượng hạng. Dùng mỡ gà chiên vỏ trong lửa nhỏ, mỡ làm ra sẽ càng ngon hơn.”
Giám khảo chính nghe được những lời này, có phần bừng tĩnh: “Thì ra là vậy.”
Sau khi giám khảo chia hết bốn tô mì này, lấy lại tinh thần nhìn đáy bát trống rỗng, có chút khó tin, hai mặt nhìn nhau.
Đây thực sự là bọn họ ăn ư? Sao họ có thể ăn như vậy?
Hơn nữa điều đáng sợ hơn là dạ dày bọn họ nói cho họ biết, nếu như thêm một bát mì gạch cua như vậy nữa thì nó vẫn có thể chấp nhận.