Dù sao giám khảo chính cũng đã từng thấy gió to sóng lớn, nhanh chóng giấu sự thất thố của mình đi, sau đó cười híp mắt nói: “Tiệm cơm Bạch Ký thực sự là ngọa hổ tàng long.”
Cuối cùng, nhân viên công tác công bố điểm của Kỷ Tử Hoài trong loa phát thanh: “Chúc mừng bạn, bạn nhận được chín mươi hai điểm.”
Phần lớn người trên khán đài và đầu bếp trước đài vẫn đắm chìm trong sự chấn động của điểm tuyệt đối vừa rồi, chưa hoàn hồn lại nên không có cảm giác chân thật đối với chín mươi hai điểm.
Trên khán đài một tuyển thủ đã thi đấu xong, nói với bạn mình: “So với người được điểm tuyệt đối kia, tôi đột nhiên cảm thấy chín mươi hai điểm cũng không phải quá cao. Có phải tôi đã bắt đầu phiêu rồi không? Tôi chỉ được đến có bốn mươi điểm thôi.”
Ánh mắt người bạn nhìn anh ta trở nên vi diệu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Thế nhưng chín mươi hai điểm đã rất cao rồi, tuy là nhân viên công tác không công bố xếp hạng song tôi nghe từ đầu đến bây giờ, ngoại trừ điểm tuyệt đối kinh khủng kia ra thì điểm cao nhất là chín mươi hai điểm, đây là điểm chín mươi hai thứ hai, anh ta và cô gái trước đó cùng xếp thứ hai, đã là người trên đỉnh cao rồi.”
Tuyển thủ thở dài một hơi: “Sau khi tôi được bốn mươi điểm, tôi cảm thấy giám khảo thật sự quá nghiêm khắc, hẳn không có ai có thể đạt được trên chín mươi điểm, nhưng bây giờ lại xuất hiện hai người, không đúng, còn có một đại ma vương.”
Bạch Nhất Nặc nghe được thành tích của Kỷ Tử Hoài, có phần vui vẻ, cũng có chút phấn chấn, đồng thời có phần thoả mãn.
Bạch Nhất Nặc dùng bát nhỏ chia phần mì gạch cua kia thành ba bát, cho Tô Mạt Mạt và người nhà Hải Ninh. Sau khi tiếng phát thanh truyền tới, Tô Mạt Mạt đang cúi đầu ăn mì Bạch Nhất Nặc cho mình, hoàn toàn không biết tình hình trong sân thi đấu. Khi nghe thấy chín mươi hai điểm, cô ấy mới ngẩng đầu mình khỏi bát, mặt lộ vẻ dại ra: “Đây là người thứ hai được chín mươi điểm trở lên mà em nghe thấy, ai mà lợi hại như vậy?”
Tô Mạt Mạt nói xong, lại vùi đầu mình vào trong bát, trong miệng lẩm bẩm: “Dù sao cũng không lợi hại bằng bà chủ, không xem nữa.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Là Kỷ Tử Hoài đấy.”
Tô Mạt Mạt bừng tỉnh, sau khi cô ấy tới tiệm cơm Bạch Ký cũng từng ăn cơm Kỷ Tử Hoài nấu. Có lúc Bạch Nhất Nặc bận rộn việc gì đó thì bữa trưa sẽ do đầu bếp thứ hai này nấu.
Tiêu chuẩn của Kỷ Tử Hoài đã đạt đến tiêu chuẩn đầu bếp chính của nhà hàng lớn rồi. Nếu như chưa từng ăn cơm Bạch Nhất Nặc nấu, Tô Mạt Mạt sẽ cảm thấy Kỷ Tử Hoài làm siêu cấp ngon. Thế nhưng sau khi ăn cơm Bạch Nhất Nặc nấu thì đã cũng không kinh diễm rồi.
Mặc dù biết Kỷ Tử Hoài nấu cơm ngon, hơn nữa đã được chín mươi hai điểm nhưng Tô Mạt Mạt không cảm thấy anh ấy cực kì lợi hại, ngược lại sau khi suy nghĩ một phen thì nhỏ giọng lầm bầm: “Anh ta là đồ đệ của bà chủ, chí ít cũng phải lấy được chín mươi lăm điểm, dù gì cũng phải lấy được hạng hai, nhưng hạng hai này còn là xếp cùng người khác.”
Bạch Nhất Nặc: “Đã rất tốt rồi, chị chỉ bảo cho anh ta có hạn.”
Cô không phải loại người luôn muốn khống chế kẻ khác, sẽ không chủ động chỉ trỏ đồ ăn mà đồ đệ làm, khiến anh ấy làm đồ ăn mà cô lên kế hoạch. Cô sẽ chỉ đưa ra ý kiến thích hợp nhất với đối phương khi anh ấy chủ động hỏi.
Đối với đầu bếp, thử đồ ăn là chuyện cực kì phổ biến, dù sao có đầu bếp có vị giác không quá mẫn cảm, có đầu bếp thì mang ánh mắt của mẹ ruột, không tìm ra vấn đề trong món ăn mình làm, lúc này cần sự giúp đỡ của đồng bạn.
Ở giai đoạn chuẩn bị, Kỷ Tử Hoài làm mì cho Bạch Nhất Nặc, sau khi cô nếm thử thì đưa ra ý kiến thay đổi đúng chỗ, nước dùng lúc trước quá nồng, tuy là vẫn tươi ngon nhưng sau khi ăn hai miếng liền thấy có phần ngấy. Cô bảo anh ấy xử lý lại một lần nữa, đổi rượu gia vị đổi dùng để trừ tanh thành tía tô. Tía tô là một loại thực vật tăng hương vị trừ tanh từ thiên nhiên, mùi vị tương tư bạc hà, như vậy nước dùng làm ra sẽ trở nên thanh hơn, hơn nữa còn có hương vị thực vật thoang thoảng. Kỷ Tử Hoài dựa theo ý kiến của cô làm lại một phần nữa, mùi vị làm ra quả thực ngon hơn nhiều.
Tô Mạt Mạt ăn cực kì nhanh, hai ba miếng đã ăn xong, không nhịn được than thở: “Bà chủ nấu mì gạch cua ngon quá, làm em cảm thấy loại động vật như cua này tồn tại quả thật quá tuyệt vời!”
Bạch Nhất Nặc chỉ cười không nói.
Tô Mạt Mạt kích động nói: “Bà chủ, thật không biết về sau người nào may mắn gả cho chị, em ghen tị chết đi được.”