Tô Mạt Mạt cầm sữa bò nóng lên uống một ngụm, cảm giác tay chân lạnh như băng của mình được cứu vớt nhờ ly sữa bò nóng này, toàn thân trở nên ấm áp. Cô ấy sờ thành ly mang theo hơi ấm còn dư lại, cảm động nói: "Bà chủ, chị làm sữa bò quả là thứ cứu mạng trong mùa đông.”
Kỷ Tử Hoài thong dong uống một ngụm sau đó nói: "Lần này là sữa táo đỏ ư?"
"Đúng vậy." Bạch Nhất Nặc cười nói: "Ngày mai còn có sữa đậu phộng."
Tuy là Kỷ Tử Hoài cảm thấy mùi vị không tệ nhưng nội tâm lại thấy có chút kỳ quái: "Sao gần đây ngày nào cũng uống sữa tươi?"
Bạch Nhất Nặc thở dài: "Số lượng đặt hàng của nhà máy sữa gần đây là hai thùng. Sữa bò tươi không thêm chất bảo quản, phải uống xong trong vòng hai ngày. Mấy ngày này, tất cả mọi người đều được uống sữa tươi."
"Thật ra cửa hàng khác cũng có bán sữa tươi nhưng mùi vị khá giống đồ uống thêm nước, không ngon bằng nhà máy sữa này, vị sữa rất đậm đà, làm cái gì cũng rất ngon, Samoyed rất thích, lần nào cũng ngửi mùi là chạy tới."
"Được, em không có ý kiến gì." Tô Mạt Mạt vui mừng nói: "Gần đây em phát hiện da mặt em giống như trứng gà bóc vậy, cực kì trơn mịn, em cảm thấy có thể là do uống sữa tươi đấy.”
Bạch Nhất Nặc có chút tiếc nuối nói: "Nhưng nhà máy sữa này sắp đóng cửa rồi. Ông cụ đưa sữa nói với tôi vị trí của nhà máy sữa lâu đời không tốt lắm, cộng thêm thị trường bóp nghẹt, lượng tiêu thụ càng ngày càng thấp, tôi cũng không biết có thể uống được sữa ngon như vậy đến bao giờ."
"Vậy làm sao cô tìm được nhà máy sữa này thế?" Quý Dư Trì tò mò hỏi.
"Từ nhỏ đã uống sữa bò của nhà máy sữa này rồi, tôi tìm được nó theo manh mối trong ký ức, phát hiện nhà máy sữa không thay đổi, vẫn là mùi vị của tuổi thơ." Bạch Nhất Nặc nhớ lại: "Khi còn bé, ông cụ kia đạp xe, hộp báo ở cửa đặt một chai thủy tinh sữa bò tươi. Trẻ con chung quanh đều uống sữa của nhà máy sữa này mà lớn."
Thứ mang kí ức lúc nhỏ biến mất thì thật tiếc nuối. Những người khác nhao nhao nhớ lại ký ức tương tự, cúi đầu, trầm mặc không nói.
Kỷ Tử Hoài uống một ngụm sữa bò rồi đưa ra đề nghị: "Không bằng bày bán sữa bò này ở trong tiệm đi, tôi cảm thấy sẽ có rất nhiều người mua."
Tô Mạt Mạt nói: "Nếu như chúng ta bán được nhiều ở trong tiệm thì liệu nhà máy sữa đó có thể tiếp tục kinh doanh không nhỉ?"
Quý Dư Trì tính toán rồi lắc đầu: "Không đủ, tuy là khách của Bạch Lý rất đông, nhưng muốn duy trì một nhà máy sữa thì lượng tiêu thụ phải là một con số rất cao."
"Anh nói đúng." Bạch Nhất Nặc gật đầu. Cô cũng nghĩ đến cách này nhưng Bạch Ký không làm được nhiều như vậy.
Những người khác không nghĩ ra cách nào hay đành phải trầm mặc không nói gì. Tay Quý Dư Trì ngừng lại, như thể nghĩ tới điều gì nhưng không nói ra.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy họ nghiêm túc suy nghĩ như thế thì an ủi: "Không sao, nói chung uống một ngày thì một ngày, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, tương lai có lẽ sẽ tốt hơn. Nói chung trước tiên chúng ta cứ dùng hết hai thùng sữa bò này. Ngày mai tôi sẽ bày bán sữa táo đỏ và hạch đào ở trong tiệm."
Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời của cô thì chủ động nói: "Tôi giúp cô."
"Làm phiền anh rồi."
Bạch Nhất Nặc phát hiện trong khoảng thời gian này mình nói quá nhiều câu làm phiền anh rồi với Kỷ Tử Hoài. Cô không nhịn được suy nghĩ có phải gần đây giao quá nhiều việc cho tiểu đồ đệ hay không, anh ấy không chỉ bận rộn học nấu nướng còn phải giúp cô một tay. Cuối cùng tính ra, anh ấy làm còn nhiều hơn cả Bạch Nhất Nặc rồi.
Bạch Nhất Nặc nảy ra một ý nghĩ trong đầu, Quý Dư Trì đã tới nhưng anh ta không biết làm cơm, chỉ có thể giảm bớt vấn đề nhân lực chưa đủ nhân viên phục vụ.
Cùng với sự mở rộng của tiệm, hai người đầu bếp là hoàn toàn không đủ. Nếu dựa theo mức độ bình quân của cửa hàng khác, với cửa tiệm lớn hai tầng như Bạch Ký bây giờ thì bên trong ít nhất cũng phải có bốn đầu bếp mới đúng.
Trong lòng Bạch Nhất Nặc sinh ra ý nghĩ tuyển người, sau khi quyết định dán thông báo ở cửa, tìm một hai đầu bếp thích hợp, không cần tài nấu nướng quá xuất sắc, có thể giúp một tay là được.
Lúc này, Bạch Nhất Nặc đột nhiên nghĩ đến điều gì, thế là quay đầu nhìn Quý Dư Trì bên cạnh nói: “Đúng rồi, vừa nãy lúc trở lại, tôi phát hiện ở cửa có một fan hâm mộ của anh.”
Tay cầm sữa bò của Quý Dư Trì hơi dừng lại: “Cậu ta nói gì ư?”
“Không nói gì, chỉ hỏi ngày mai tiệm cơm Bạch Ký có mở cửa hay không thôi.”
Tuy là Bạch Nhất Nặc không có ý gì khác nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Quý Dư Trì chuyên tâm nghiên cứu diễn xuất, thờ ơ với những chuyện khác, ngay cả điện thoại di động cũng rất ít nghịch, tuy mới hơn hai mươi tuổi mà đã sống như một người trung niên, cũng không chú ý fan hâm mộ của mình, không biết họ nhiệt tình cỡ nào.