Dưới sự giảng giải của ông ta, các lãnh đạo biết tuyển thủ này có gia học uyên thâm, không khỏi bừng tỉnh.
“Thảo nào, thì ra là con gái của đầu bếp làm tiệc chiêu đãi cho chính phủ, xem vẻ mặt của giám khảo đã biết mùi vị của phần cơm bát bảo này rất ngon rồi.”
“Người ở chỗ này chắc hẳn không có ai có địa vị lớn hơn Trần Minh Nguyệt này nữa, điểm chín mươi hai chắc là điểm cao nhất cuộc thi rồi.”
“Tôi cũng thấy vậy, đối phương là cháu gái của đại sư Trần, đến tham gia trận đấu chắc chắn sẽ không làm mất danh tiếng của ông nội, tất nhiên sẽ phát huy toàn lực, nghĩ đến không có ai trong sân thi đấu có thể hơn cô ấy.”
“Tôi cảm thấy cắt nối biên tập có vấn đề, nên để Trần Minh Nguyệt ở cuối cùng, bởi vì đã thấy điểm cao nhất thì bây giờ tôi không có hứng thú với phần thi đấu phía sau rồi.”
Đồ ngon phải đặt tới phía sau, sau khi các lãnh đạo xem Trần Minh Nguyệt xong thì cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Trưởng đài gật đầu nói: “Thời gian của mọi người có hạn, chỉ xem đến đây thôi, thư kí Trương tắt TV đi.”
Trước đó lãnh đạo Lưu nhìn thấy dáng vẻ tập trung của bọn họ, không khỏi cắn răng, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ nhàm chán của bọn họ thì nội tâm vô cùng vui vẻ, nhìn biểu cảm cực kì đắc ý của lãnh đạo Tô.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị đứng dậy rời đi, hình ảnh đột nhiên chuyển đến một giọng nói: “Chúc mừng bạn, bạn được một trăm điểm.”
Các lãnh đạo: “!”
Bước chân vốn chuẩn bị rời đi của họ bỗng dừng lại, lại ngồi xuống ghế, dò xét nhau: “Món gì mà còn điểm cao hơn phần cơm bát bảo nữa chứ?”
Hình ảnh trên ti vi tập trung trên người Bạch Nhất Nặc, thể hiện hoàn chỉnh quá trình Bạch Nhất Nặc làm mì gạch cua.
Bạch Nhất Nặc tóc đen da tuyết, tuy là buộc tóc lên nhưng không hề hao tổn vẻ đẹp của cô, ngược lại còn tăng thêm một phần khí chất uyển chuyển. Tay cô trắng nõn như ngọc, động tác nấu cơm mây bay lưu loát sinh động như đang vẽ tranh, khiến những người đứng xem cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Trong cả sân thi đấu, cô chính là người bắt mắt nhất.
Quay phim khu thi đấu Hải Thị không ngờ Bạch Nhất Nặc họ quay lúc đó bởi vì giá trị nhan sắc cuối cùng lại thành ngựa ô. Lúc cắt nối biên tập, họ đã được tiện lợi bởi vì lựa chọn lúc đó, bởi vì tư liệu về Bạch Nhất Nặc thật sự quá nhiều, căn bản không cần lo lắng không có tư liệu.
Từ lúc cô bắt đầu nấu ăn đến khi bưng đồ ăn đến chỗ ngồi của giám khảo vẫn luôn có bốn cái camera tiếp cận trái phải vây quanh cô, mỗi chi tiết lúc cô nấu ăn đều được quay lại.
Đến khi Bạch Nhất Nặc tắt bếp, trang trí mì gạch cua xong, các lãnh đạo nhìn gạch cua vàng óng trong bát trên màn ảnh, có phần ngơ ngác, gạch cua này đẹp quá, thoạt nhìn giống như núi vàng núi bạc.
Phản ứng của nhóm giám khảo khi ăn phần mì gạch cua này cũng biểu hiện mùi vị của phần mì gạch cua này quả thực không tầm thường như họ tưởng tượng.
Lúc này, có tiếng của lời bộc bạch: “Mì gạch cua là một món ăn trứ danh của khu Giang Nam. Ở trong mắt phần lớn người Hải Thị, xào mỡ gạch cua dựa theo hai thứ, không có thực dụng, nhưng phần gạch cua này đỏ vàng, mỡ cua trắng như ngọc, cảm giác mềm mịn, mỡ cua non mềm hơn gạch cua, là linh hồn trong linh hồn. Bạn phải mang theo tình cảm dịu dàng xào mỡ cua, giống như là đi xiếc dây mới được mỡ cua thượng hạng như vậy.”
Các lãnh đạo nhìn thấy giám khảo hà khắc ăn được phần mì gạch cua này nhao nhao giãn mặt ra, cuối cùng lại cho ra đánh giá một trăm điểm.
Tuy họ không ăn được nhưng đánh giá một món ăn cũng không phải hoàn toàn dựa vào vị giác, chỉ phần “sắc” của bát mì gạch cua này thôi là để bọn họ cảm thấy một trăm điểm này không sai.
Họ xem ống kính quay Bạch Nhất Nặc, có phần chưa thỏa mãn.
“Muốn ăn mì gạch cua, mọi người có đề cử gì không?”
“Bên đường bắc kia có một nhà bán mì gạch cua nhưng chỉ nói từ vẻ ngoài thì không đẹp bằng phần mì gạch cua này. Xem ra vẫn là người bản địa biết làm món ngon bản địa.”
Các lãnh đạo bị khơi dậy khẩu vì vì mì gạch cua, bắt đầu nhắc tới quanh đó có món ngon gì tương tự.
Trưởng đài tương đối thận trọng, trên mặt không có biểu cảm gì, vẫn thong dong, tiếp tục chuyên chú xem chương trình, nhưng không bảo thư ký tắt ti vi đi nữa.
Tuy đồ ăn xuất hiện phía sau không làm người ta kinh ngạc như Bạch Nhất Nặc, nhưng cũng có rất nhiều điểm sáng. Hơn nữa chương trình này cắt nối biên tập và đạo diễn rất thú vị, bình thường quay biểu cảm kinh hoảng thất thố của các đầu bếp bên dưới khi nghe thấy điểm cao, động tác tay chân luống cuống, bầu không khí đầu bếp tranh tài rất phấn khởi, là bầu không khí vô cùng tinh túy.
Các lãnh đạo chỉ xem qua màn ảnh đã có thể cảm nhận được một loại cạnh tranh đao quang kiếm ảnh.