Tiểu Tiểu Trà: "Anh Tửu, chương trình lần sau anh hãy làm về tiệm cơm này đi, đem tất cả đồ ăn trong tiệm này ăn sạch, để chủ tiệm biết thế nào là xã hội hiểm ác."
Tô Nhị Tam Tứ: "Không đến mức đó đâu, không đến mức đó đâu, mọi người còn quá ngây thơ rồi, giá cả của dịch vụ ăn uống thấp thì sẽ có nhiều người biết đến sao? Nếu không tính đến việc trả tiền thuê mặt bằng thì chi phí sẽ rất thấp, sao có thể không kiếm ra tiền được chứ?"
Lục Tửu lắc đầu, anh ta đối với chuyện ăn uống am hiểu rất rõ: "Anh còn chưa tính đến chi phí nhân công, tiền lương của một đầu bếp giỏi rất đắt, khách sạn năm sao bỏ ra cả trăm vạn một tháng thuê đầu bếp, cho anh một bữa ăn nhẹ với giá mười lăm tệ, tôi thấy anh cũng bốc phét quá đi."
"Cho nên chủ tiệm hoặc là đang lừa dối khách hàng, hoặc là đang làm từ thiện, mà cái thứ hai tôi nghĩ hoàn toàn không có khả năng đó đâu."
Ngày hôm sau, Tửu Tửu Trà đi tàu điện ngầm đến chợ đen, nhìn những món ăn trước mặt đã bị sốc không thể nói thành lời.
"Đm, bà chủ ở đây thực sự là đang làm từ thiện à!"
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, nhưng trong tiệm cơm đã có rất nhiều vị khách. Các vị khách ăn như gió cuốn, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Lục Tửu ngửi mùi thơm làm say lòng người trong tiệm cơm, nhìn đồ ăn ngon trên bàn khác.
Cảm giác như nước miếng của mình muốn nhỏ giọt xuống mu bàn tay.
Lục Tửu tìm một vòng trong tiệm cũng không tìm thấy nhân viên nào.
Qua cánh cửa mở, chỉ thấy có người đang bận rộn ở trong nhà bếp. Anh ta bước tới với cây gậy tự sướng, chờ đến gần mới thấy được dáng vẻ của Bạch Nhất Nặc.
Khi Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, cả người anh ta đều sửng sốt.
Bạch Nhất Nặc đang làm thang bao.
Thang bao và Tiểu long bao cùng là bánh bao, nhưng hình thức và hương vị không giống nhau, thang bao sẽ lớn hơn, nước súp nhiều hơn và da mỏng đến mức trong suốt.
Làm thang bao khó hơn Tiểu long bao rất nhiều.
Vì để làm cho thang bao lớn hơn nên các nếp gấp của thang bao cần phải rất lớn.
Những người không được đào tạo chuyên nghiệp hoàn toàn không thể làm được. Chỉ người đã hành nghề trong lĩnh vực này vài năm, mới có thể bóp được hơn 30 nếp gấp chỉnh tề.
Mặc dù Bạch Nhất có thể ứng phó cho xong việc, chỉ cần bóp mười cái nếp gấp là có thể giao ra.
Nhưng từ trước đến nay, cô luôn làm việc nghiêm túc và không thích lừa khách. Cho nên, cô đã làm thang bao khổng lồ với ba mươi hai nếp gấp.
Khó khăn của việc làm loại thang bao này không chỉ là việc bóp các nếp gấp, mà còn phải làm vỏ của thang bao vô cùng mỏng.
Sau khi cho vào nồi rất dễ hấp bị xấu, chỉ những người thành thạo các thủ thuật sau một thời gian dài luyện tập, mới có thể hấp ra món thang bao với hình dáng hoàn hảo tương tự hoa cúc.
Khi cô đang đặt thang bao đã chuẩn bị sẵn lên lồng hấp, thì nhìn thấy Lục Tửu ở bên ngoài phòng bếp.
Thế là lễ phép chủ động hỏi: "Vị khách này, anh muốn ăn gì?"
Ngay khi giọng nói của cô phát ra,
Trong màn đạn* tức thời càng thêm náo nhiệt.
(*) 弹幕: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ comment nhiều như mưa.
Giờ phút này, màn đạn đã lên tới mấy trăm cái, nội dung đều là thán phục.
[Wow, đây là minh tinh à, làm sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy qua vậy?]
[Nhan sắc này thật đúng là tuyệt vời, giọng nói cũng rất dễ nghe nữa, cảm giác tiến vào ngành giải trí hẳn sẽ có cấp bậc. Hơn nữa, đường nét vai và cổ của cô ấy quả thực rất cong, khí chất đặc biệt dịu dàng, tựa như người bước ra từ trong tranh vậy."
Lục Tửu sửng sốt một chút, hơi đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói nhỏ vào điện thoại: "Các người đúng là kẻ háo sắc."
[Anh Tửu, cô ấy hẳn là nghiệp dư, anh giúp chúng tôi hỏi cô ấy có muốn ra mắt không, lúc cô ấy phát hành album tôi chắc chắn sẽ mua. Trông cô ấy có vẻ còn trẻ, có lẽ là con gái của chủ tiệm?]
Lục Tửu liền hỏi: "Cô có ý định gia nhập ngành giải trí không?"
Bạch Nhất Nặc hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng may trải qua thời gian dài như vậy, cô đối với thời hiện đại cũng coi như biết thêm khá nhiều. Cô nhìn cây gậy tự sướng trên tay anh ta, cũng nhận ra được, hóa ra anh ta là chủ livestream.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiêm túc trả lời: "Tôi không."
"Được rồi, vậy xin hỏi chủ tiệm của các người ở đâu thế? Tôi muốn tìm ông ấy hỏi một số chuyện."
“Tôi chính là chủ tiệm.” Bạch Nhất Nặc lại bổ sung thêm: “Tôi còn là đầu bếp của tiệm cơm này.”
“Trời ạ.” Trước khi đến đây, Lục Tửu đã có nhiều tưởng tượng khác nhau về đầu bếp của tiệm cơm này, người có thể làm ra những món ăn với vẻ ngoài xuất chúng như thế, đem cơm chiên trứng làm đến dáng vẻ mà người khác không nỡ ăn, tối thiểu cũng phải là một đầu bếp lâu năm, tuổi tác nhất định cũng không còn nhỏ. Anh ta chưa từng nghĩ tới, người đầu bếp mà anh ta mong đợi đã lâu lại là một thiếu nữ có ngoại hình xuất chúng như vậy.