Trưởng đài đã nói đến chỗ này rồi, lãnh đạo Lưu đành phải thôi.
Thế là Đêm tìm vị được chiếu vào tối thứ sáu.
Tiêu Linh là một sinh viên đại học của đại học thủ đô. Cô ấy là người thủ đô, nhà gần ngay trường học. Cuối tuần cô không ở lại giống những học sinh khác mà trở về nhà. Sau khi về nhà, cô ấy nhận chén nước uống trước, phát hiện mẹ của mình đang ngồi ở sô pha xem ti vi.
Mẹ nhìn thấy cô ấy trở về liền vẫy tay với cô ấy: “Tiêu Linh, mau tới đây xem ti vi với mẹ.”
Tiêu Linh không muốn xem ti vi với mẹ, thế là nói sang chuyện khác: “Anh trai con đâu ạ? Con tìm anh có việc.”
“Anh trai con đến Hải Thị chơi rồi.”
“Cả ngày chỉ biết chơi.” Tiêu Linh nhìn thấy sách lược thất bại, đành phải chịu thua, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Xem cái gì vậy ạ?”
Mẹ nói: “Xem chương trình ca nhạc, bên trong có một thiên vương hát hay lắm.”
Bọn họ đợi vài phút, chương trình phát sóng đúng bảy giờ, nhưng tên chương trình lại không phải là chương trình ca nhạc kia.
Động tác đan len của mẹ dừng lại, cực kì nghi hoặc: “Sao không phải chương trình ca nhạc kia?”
Tiêu Linh mở điện thoại di động lên tìm kiếm rồi nói: “À, XX kia vào cục cảnh sát, chương trình bị ngừng chiếu rồi ạ.”
“Tại sao có thể như vậy?” Mẹ thở dài, vừa tiếc nuối vừa rất uể oải: “Người đàn ông kia ở trong chương trình đã rất không lễ phép, thảo nào xảy ra loại chuyện này. Nhưng cảnh quay của cậu ta không nhiều lắm, tại sao phải ngừng toàn bộ chương trình.”
“Hiện tại đều là bị liên đới, CCTV nghiêm khắc nhất, chắc chắn sẽ không nể mặt những người này. Đây là chuyện tốt.” Tiêu Linh nói.
Mẹ Tiêu thở dài, mất hết hứng thú: “Mẹ còn từ chối đi múa quảng trường vì cái chương trình này đấy. Vậy bây giờ mẹ đi múa quảng trường.”
Tiêu Linh không đành lòng thấy bà ấy thất vọng, lại nói một câu: “Đừng. Con nói mẹ nghe, con vừa mới xem trên mạng, nói nhân viên công tác của chương trình phía sau và phim nguyên liệu Chí Vị trùng lặp rất nhiều. Không phải mẹ rất thích xem phim nguyên liệu Chí Vị ư? Người ta còn chưa chiếu mùa hai, mẹ có thể tìm bữa ăn thay thế.”
Mẹ Tiêu nghe thấy lời của cô ấy, ngoài miệng lẩm bẩm nói: “Bữa ăn thay thế làm sao bằng được hàng nguyên bản?” Nhưng bước chân lại dừng lại, từ từ ngồi xuống, một lần nữa cầm lấy sợi len, hiển nhiên đã thấy hứng thú với chương trình này.
Trong nhà Tiêu Linh mở chuỗi khách sạn, cô ấy không giống như mẹ của mình, có hứng thú đối với mấy chương trình ẩm thực này. Cô ấy định đối phó với mẹ mình một chút, xem TV với bà ấy một hồi rồi đi xem streamer mình theo dõi phát sóng trực tiếp.
Đến khi chương trình phát sóng, Tiêu Linh có chút kinh ngạc: “Biểu cảm của người cầm không điểm thảm quá.”
“Cười chết tôi rồi, lại còn có người làm cháy hỏng nồi sắt, đây thật sự là một cuộc thi đầu bếp ư?”
Tiêu Linh xem một lúc, phát hiện chương trình này không nhàm chán như trong tưởng tượng của cô ấy, toàn bộ quá trình không hề cay mắt mà rất hút mắt người ta. Bởi vì gia đình xuất thân nên cô ấy từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, hiểu rất rõ đối với chúng, cô nghe thấy lời bộc bạch nói có sách, mách có chứng thì gật đầu. Lời bộc bạch ngôn ngữ sinh động, lại rất gần gũi.
Cô ấy không thích xem ti vi còn như vậy, mẹ Tiêu càng tập trung hơn, sợi len trong tay đã bị để xuống từ lâu, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đến khi Bạch Nhất Nặc ra sân, Tiêu Linh phát hiện hai mắt của mình không rời nổi.
Tiêu Linh há to miệng: “Vãi đạn chị ấy đẹp quá, đây thật sự là một cuộc thi đầu bếp chứ không phải chương trình tuyển tú ư?”
Tiêu Linh dụi mắt, khi nhìn rõ chữ dưới góc trái của chương trình mới dám tin tưởng đó là một chương trình ẩm thực chứ không phải là chương trình tuyển tú.
Khi nhìn thấy Bạch Nhất Nặc lấy được điểm tuyệt đối, cô ấy kích động như thể người lấy được điểm tuyệt đối là mình, lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh này, không nhịn được mà nói: “Ngoại hình đẹp như vậy, nấu ăn ngon như vậy, đỉnh thật đấy.”
Chất lượng tay nghề của nhóm đầu bếp cuối cùng khá cao, giá trị nhan sắc cũng vậy, lúc Kỷ Tử Hoài và đầu bếp con lai kia ra sân, Tiêu Linh liền trầm mặc.
Đây chính là một chương trình tuyển tú.
Cô ấy chụp lại Kỷ Tử Hoài và đầu bếp con lại, lại thêm ảnh chụp của Bạch Nhất Nặc, sau đó đăng vào nhóm bạn thân của mình.
“Rõ ràng có thể kiếm ăn dựa vào khuôn mặt lại cứ muốn dựa vào tay nghề. Ngày hôm nay cũng là một ngày ăn chanh.”
Sau khi gửi xong, bởi vì nước sôi rồi, cô ấy liền đi rót nước, sau khi trở về mới phát hiện mình đăng sai nhóm. Bạn thân điên cuồng nhắn tin riêng với cô ấy: “Cậu gửi cái gì ở trong nhóm lớn đấy?”
Tiêu Linh hít một hơi lạnh, kiểm tra điện thoại di động của mình, phát hiện cô ấy đã gửi ba tấm hình này vào trong nhóm lớn chuyên ngành, đây là nhóm chuyên ngành của bọn họ, có những mấy trăm người. Họ rất lạnh lùng, người trong nhóm đều rất ít trò chuyện, phần lớn trò chuyện đều là về một vài vấn đề liên quan đến học tập.
Ba tấm hình cô gửi này có vẻ không hợp lắm.