Bạch Nhất Nặc thấy cô ấy quen tay rồi thì lấy một con dao khắc và một ít nguyên liệu từ phòng bếp ra.
“Bà chủ, chị lấy đao làm gì vậy?”
“Tỏ vẻ bí hiểm trước đã, làm rồi thì em sẽ biết.” Bạch Nhất Nặc cười nói.
Ở triều Đại Ngụy, mỗi khi đến tết mồng tám tháng chạp, bất kể là triều đình, quan phủ, chùa chiền hay là nhà bách tính đều sẽ làm cháo mồng tám tháng chạp. Nhà nào mà chú yé thì sẽ điêu khắc trái cây thành hình người, động vật, hình hoa rồi mới bỏ vào nồi nấu.
Bạch Nhất Nặc cầm lấy một cây củ từ đã chín, sau khi bóc vỏ thì tỉ mỉ tạo hình ở phía trên.
Tô Mạt Mạt có phần mơ màng, không ngừng nhìn chằm chằm động tác trên tay của cô. Cô ấy nhìn một hồi, từ từ mở to hai mắt, cuối cùng cũng biết Bạch Nhất Nặc đang làm gì.
Bạch Nhất Nặc khắc mấy thứ xong, nói về phía Samoyed: “Tiểu Tát, làm đồ ăn xong.”
Từ sau khi nghe thấy Bạch Nhất Nặc làm đồ ăn cho nó, Samoyed đã thuận theo chạy ra bên cạnh chơi.
Samoyed vốn đang nhìn chằm chằm con mèo nhỏ ở bệ cửa sổ trên lầu sát vách, sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Nhất Nặc liền bỏ qua con mèo nhỏ, ngoan ngoãn chạy về.
Bởi vì gần đây Bạch Nhất Nặc hay cho ăn, Samoyed bước đi dần dần trở nên vững hơn, có điều càng ngày càng tròn ung ủng.
Nó đặt cái mông tròn vo ngồi xuống, kêu gâu gâu với Bạch Nhất Nặc, ánh mắt sáng đến khó tin, tràn ngập chờ mong với món ăn tiếp theo.
Lần này Bạch Nhất Nặc làm cái gì cho nó đây.
Qua hai giây, nó thấy trong bồn chó trước mặt mình được đặt một con chó nhỏ màu trắng xuống.
Con chó nhỏ này toàn thân trắng như tuyết, lỗ tai nho nhỏ, con mắt tròn tròn, lông mao rõ ràng, giống nó như đúc.
Đồng tử của Samoyed mở to.
Tô Mạt Mạt cúi người xuống nhìn chằm chằm con chó nhỏ trong bồn, vẻ mặt kinh ngạc: “Vãi đạn, mặc dù không giống nhau như đúc nhưng chi tiết rất chính xác, thần thái rất giống, vẻ mặt ngơ ngác này nhìn thôi cũng biết là Samoyed.”
Thân con chó được khắc từ củ từ, con mắt là vừng đen, bên trong lỗ tai trắng nõn là hỗn hợp mứt táo và sơn trà màu hồng.
Con chó nhỏ này và Samoyed giống nhau cỡ nhau, từ vẻ mặt của Samoyed có thể nhìn ra được rồi.
Cả người nó giống như bị sét đánh, trở nên hốt hoảng, đến khi hoàn hồn lại, nó lập tức lùi lại phía sau, tràn ngập vẻ mặt kháng cự.
“Gâu gâu gâu.” Sao chị có thể bảo em ăn mình?
“Samoyed không ăn à?” Tô Mạt Mạt thật sự không nhịn được mà cười: “Chị xem nó sợ đến xù lông cả rồi.”
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy bộ dạng này của Samoyed, cười một tiếng.
“Gừ.” Samoyed nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Nhất Nặc, ý thức mình bị mắc lừa. Nó hết sức tức giận, thế là quay đầu đi, quay cái mông hướng về phía hai người bọn họ, chỉ cho các cô xem lưng, dường như đang giận lẫy ai vậy.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy bộ dạng này của nó liền lấy con chó nhỏ ra khỏi bồn, sau đó bỏ một khúc xương rất lớn vào, đặt bồn chó tới tước mặt Samoyed.
Samoyed vốn không muốn xem, nhưng sau khi thấy khúc xương trắng này, đôi mắt đen như trân châu của nó sáng rực lên mấy phần, không ngừng nhìn chằm chằm khúc xương trắng ấy, đuôi bắt đầu vẫy, hiển nhiên là trong lòng mong mỏi.
Samoyed vốn dĩ đang tức giận, thế nhưng sau khi nhìn thấy khúc xương này, toàn thân đều mềm nhũn ra.
Bạch Nhất Nặc xoa xoa đầu của nó nói: “Cho máy ăn đồ mới đấy.”
Samoyed nhìn thấy khúc xương đó, cơn tức ban đầu tiêu hết sách, nó dùng đầu cọ cọ tay Bạch Nhất Nặc, tỏ ý mình vui vẻ, sau đó cúi đầu gặm khúc xương.
Kết quả, nó hậu tri hậu giác phát hiện khúc xương này có chút không giống với tưởng tượng của nó, khẽ gặm là nát. Nó nhìn chằm chằm khúc xương còn dư lại trong bát, rơi vào trong mê man đời chó, tại sao có thể có khúc xương mềm như thế.
Lúc này bên tai Samoyed truyền đến tiếng cười, nó ngoảnh lại nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, phát hiện cô che khóe miệng, rõ ràng cho thấy đang cười.
Samoyed tức giận kêu “Gâu, gâu”, lại lừa nó.
Thế nhưng âm thanh quá nhỏ, còn là âm thanh non nớt, ngay cả Tô Mạt Mạt cũng không dọa được, càng chưa nói đến Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Đây cũng là khúc xương làm từ củ từ, gần đây mày quá béo, đầu không lớn, cái bụng thì càng ngày càng tròn, ăn chút thức ăn chay thân thể mới khỏe mạnh.”
Samoyed: “…”
Samoyed muốn vứt khúc xương củ từ đi nhưng khúc xương này tuy là mềm, không ngon giống khúc xương thật nhưng mùi vị coi như không tệ.
Samoyed cúi đầu gặm khúc xương củ từ, lặng lẽ không nói.
Thế nhưng kế tiếp nó phát hiện cuộc sống của mình càng ngày càng khó khăn. Bởi vì lúc Bạch Nhất Nặc làm cháo mồng tám tháng chạp, dùng nguyên liệu làm rất nhiều động vật và hình hoa, trong những động vật này có cả chó. Bạch Nhất Nặc hấp chín mấy thứ này, sau đó bỏ vào trong cháo mồng tám tháng chạp, tăng thêm nhiều hoa văn và cảm giác cho cháo mồng tám tháng chạp.
Người ăn xong đều nói ngon, chỉ có chó đứng xem nói không ngon thôi.