Tuy là Tư Tuyết nói như vậy nhưng Tiêu Vũ không bỏ đi suy nghĩ trong đầu. Nếu như Bạch Nhất Nặc đến nhà hàng của anh ta, nấu ăn riêng cho anh ta thì thật là tốt biết bao. Nếu như có thể trở thành sự thật thì tạm thời anh ta sẽ không rời Hải Thị nữa.
Đến khi Bạch Nhất Nặc xuống sân khấu, đi tới khán đài, Tiêu Vũ bèn kéo Thịnh Hàn tới.
Khi Tiêu Vũ cách bọn họ càng ngày càng gần, anh ta đột nhiên phát hiện người đàn ông đối diện Bạch Nhất Nặc khá quen mắt.
Lần này anh ta thị sát nhà hàng dưới trướng, đã gặp bếp trưởng Khương Tân Di của nhà hàng chính ở Hải Thị đầu tiên. Ngoại hình Khương Tân Di cực kì xuất chúng, dung mạo rất đẹp, tóc đen mắt xanh, ngũ quan tinh xảo thanh tú. Bề ngoài xuất chúng của đối phương để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc.
Trong lòng Tiêu Vũ dấy lên tò mò to lớn, rõ ràng hai người họ có quan hệ bắn đại bác cũng không tới, sao lại nói chuyện với nhau?
Đúng vào lúc này, anh ta nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói: “Nếu như tôi bằng lòng tranh tài với cậu thì cậu đến tiệm của tôi làm bếp phó được không?”
Mà người đối diện không hề từ chối, sau khi suy tư một phen bèn nói: “Được.”
Tiêu Vũ cảm giác mây đen che phủ trên đầu, trong bóng tối hiện lên ánh sáng xanh, hai người này có chuyện gì vậy?
Tiêu Vũ muốn mời Bạch Nhất Nặc đến làm bếp chính của nhà hàng mình, anh ta chưa biết ý muốn của đối phương như thế nào mà đối phương đã bắt đầu đào đầu bếp chính của anh ta.
Lúc đầu Tiêu Vũ cho rằng mình là một người làm vườn cần mẫn, chuẩn bị đào đóa hoa Bạch Nhất Nặc này dời đến vườn hoa của mình, không ngờ thợ săn đẳng cấp luôn xuất hiện với thân phận con mồi, đóa hoa này mới là người làm vườn thật sự!
Tiêu Vũ nhìn thấy trên mặt đầu bếp Khương Tân Di của mình không có một chút chống cự, ngược lại đầy vẻ nhiệt tình, dường như bước tiếp theo đã muốn đi theo đối phương vậy.
Đào tường đào đến đầu mình rồi!
Trong đầu anh ta ong ong, hít sâu một hơi, phải mất một khoảng thời gian rất dài mới bình phục được tâm trạng, đi về hướng hai người.
Tiêu Vũ nhìn hai người đang nói chuyện, làm bộ ho một tiếng, thuận lợi thu hút sự chú ý của hai người.
Bạch Nhất Nặc không biết sao người này lại cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, tuy đối phương rất đẹp trai nhưng đang cau mày, nhìn qua hơi dữ.
Lẽ nào là tới gây chuyện?
Bạch Nhất Nặc đề phòng trong lòng, khi nhìn thấy Thịnh Hàn sau lưng Tiêu Vũ thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh ta đi cùng Thịnh Hàn.
Bởi vì cung ứng nguyên liệu nấu ăn, sự giao lưu giữa Bạch Nhất Nặc và đối phương dần trở nên nhiều hơn, giữa hai người cũng không xa lạ gì.
Bạch Nhất Nặc thôi đề phòng, nhưng nội tâm vẫn tò mò vì sao người xa lạ này lại trông như đang tức giận. Cô không biết anh ta, chưa từng trêu chọc anh ta mà.
Nếu như không phải là vì cô thì chẳng lẽ là vì Khương Tân Di?
Quả nhiên, cô nghe thấy Tiêu Vũ ho khan một tiếng, nói: “Đầu bếp Khương, cậu ở đây làm cái gì đấy?”
Khương Tân Di hoàn toàn không hề lúng túng vì bị ông chủ hiện tại bắt quả tang, anh ta nhìn Tiêu Vũ với vẻ trấn định, thành thực trả lời: “Tôi đang xin cô Bạch so tài với tôi.”
Tiêu Vũ day huyệt Thái Dương của mình, nhức đầu nói: “Sao hai người lại đặt cược cuộc thi là cô ấy bằng lòng thi đấu thì cậu sẽ đến tiệm cơm của cô ấy làm bếp phó chứ?”
Tiêu Vũ chỉ nghe được họ nói một câu này, phía sau thì đều không nghe rõ, bởi vì sau khi nghe thấy câu này thì trong đầu anh ta không còn gì khác nữa, rơi vào mê mang.
Khương Tân Di giải thích: “Không phải như anh nói đâu.”
“Vậy là như nào?”
“Cô Bạch thắng tôi thì tôi mới đến tiệm cơm của cô ấy làm bếp phó.”
Tiêu Vũ đau đầu: “Khác nhau chỗ nào ư?”
“Đương nhiên là khác, một chính là một, hai chính là hai, anh không thể chỉ thỏ bảo ngựa.”
Tiêu Vũ không nhịn được phản bác: “Đó là chỉ hươu bảo ngựa.”
Khương Tân Di ồ một tiếng, có phần bừng tỉnh: “Thật ngại quá, tôi học thành ngữ khôgg giỏi lắm.”
Tiêu Vũ đang muốn trào phúng thành ngữ của đối phương thì đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình bị đánh trống lảng, liền vội vàng quay lại chủ đề chính: “Đầu bếp Khương, tôi là ông chủ hiện tại của cậu, Vân Đình Chi Tinh có chỗ nào bạc đãi cậu ư?”
Khương Tân Di lắc đầu: “Không.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn đi ăn máng khác?”
Khương Tân Di nói: “Tôi chỉ muốn thi đấu với cô Bạch, bằng lòng đánh cược, nếu như cô ấy thắng thì tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của cô ấy, yêu cầu cô ấy nói chính là việc đó.”
Thì ra mấu chốt vẫn là ở Bạch Nhất Nặc.
Tiêu Vũ nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, lúc đầu muốn khiển trách đối phương, thế nhưng Bạch Nhất Nặc mắt ngọc mày ngài, ngoại hình rất đẹp, anh ta lập tức nghẹn họng. Nội tâm anh ta rất tức giận, không tìm được một chỗ phát tiết.