Khương Tân Di cũng mang đồ làm bếp của mình đến, anh ta nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn mà Bạch Nhất Nặc chuẩn bị thì có chút kinh ngạc: “Cô vẫn định làm món cá ư?”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Đúng vậy.”
“Cũng được.” Khương Tân Di thở dài.
Sau khi ăn xong bữa tiệc toàn cá đó, cả nhà họ đã một tuần không ăn cá rồi.
Anh ta và cha Khương đều là đầu bếp chuyên nghiệp, sau khi ăn xong bữa tiệc toàn cá, hai người đều nóng lòng muốn thử, làm rất nhiều món cá.
Cha Khương làm cá nướng và trứng cá muối, Khương Tân Di làm sashimi. Mẹ Khương đã từng rất thích những món ăn này nhưng gần đây lại thay đổi sở thích. Mặt bà ấy lộ vẻ hoài niệm, nói: “Lời của tôi chắc hai cha con ông không thích nghe, châu ngọc lúc trước thật sự khiến người ta khó có thể quên, so sánh khá khập khiễng.”
Khương Tân Di nếm đồ ăn mình làm, liên tưởng đến mùi vị Bạch Nhất Nặc làm, không thể không thừa nhận mẹ Khương nói đúng. Món cá mà Bạch Nhất Nặc làm không thể soi mói cả về sắc hương vị.
Nếu như dùng điểm để đánh giá mùi vị, nếu đồ ăn họ làm được tám trên mười thì đồ Bạch Nhất Nặc sẽ đạt điểm tuyệt đối.
Sau khi Bạch Nhất Nặc giao lưu với Khương Tân Di xong liền xách nguyên liệu nấu ăn của mình đi tới đài đầu bếp.
Khương Tân Di hỏi Bạch Nhất Nặc có phải muốn làm món cá hay không, Bạch Nhất Nặc trả lời phải. Nhưng món ăn mà Bạch Nhất Nặc dự định làm không tính là món cá thuần túy, tỉ lệ cá chỉ có một nửa.
Món ăn cô định làm tên là trong dê giấu cá.
Trong lịch sử thế giới này không tồn tại triều Đại Ngụy trong ấn tượng của cô, nếu như dựa theo sự phát triển của văn hóa vật chất để phân chia thì triều Đại Ngụy tương đương với thời Đường Tống của Trung Quốc. Mặc dù hai thế giới này không giống nhau nhưng ẩm thực lại không khác là bao, đều có ghi chép về món ăn trong dê giấu cá này.
Ở Trung Hoa, món ăn trong dê giấu cá này vẫn được lưu truyền.
Bạch Nhất Nặc biết làm rất nhiều món cá, sở dĩ chọn trong dê giấu cá là bởi vì cô có một chút lòng riêng. Cô muốn đạt được tiền thưởng, không muốn để cho mình quên mất triều Đại Ngụy, muốn tuyên truyền ẩm thực truyền thống.
Giống như trước kia làm gà ăn mày vậy, nếu như có thể làm món ăn cổ thì cô sẽ cố hết sức làm món ăn cổ.
Trên khán đài, Samoyed vùi trong cái ôm của Quý Dư Trì, thò đầu nhìn ra bên ngoài. Thị lực của nó không tệ, rất nhanh đã tìm được bà chủ Bạch trên sân.
Nó thuận thế đặt hai chi trước của mình lên cánh tay Quý Dư Trì, gác cái đầu lông lá lên giữa móng vuốt của mình, chăm chú nhìn Bạch Nhất Nặc, gần như quên cả chớp mắt.
Đại fan đã từng là người hâm mộ của Quý Dư Trì nhìn thấy con Samoyed này thì không nhịn được kinh ngạc nói: “Thật là đáng yêu.”
Samoyed rất nhỏ, toàn thân đầy lông tơ trắng như tuyết, con mắt vừa to vừa tròn. Nếu như không động đậy thì cực kỳ giống một con chó đồ chơi lông lá.
Đại fan theo ánh mắt của Samoyed tìm được người Samoyed đang nhìn, nội tâm kinh ngạc không thôi: “Mày đang nhìn bà chủ à?”
Samoyed hiển nhiên cực kì nhạy cảm đối với ba chữ bà chủ Bạch này, giật giật lỗ tai lông lá, trong miệng phát ra âm thanh ư ử, dường như đang nói phải.
Đại fan khiếp sợ không thôi: “Chắc con chó này là của bà chủ Bạch, còn đang nhìn chằm chằm bà chủ Bạch, thật là một con chó trung thành, tôi thấy mà tim đều tan chảy hết cả. Con mèo nhà tôi chưa bao giờ để ý đến tôi, cực kì lạnh lùng.”
Một người hâm mộ nói: “Tôi từng thấy chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký, họ nói con chó nhỏ đó là vật cát tường của tiệm cơm Bạch Ký, là con hồ lý nhỏ họa quốc. Đây là con chó nhỏ mà bà chủ Bạch nuôi ư?”
Một người hâm mộ khác gật đầu nói: “Chuyện này thì có cái gì mà nghi ngờ nữa chứ? Chắc chắn là đúng rồi. Bà chủ Bạch họ Bạch, nuôi một con chó trắng không phải là rất bình thường sao?”
Quý Dư Trì: “...”
Quý Dư Trì nghe những người hâm mộ này nói xong thì nhìn về phía Samoyed “thân ở Tào doanh lòng tại Hán” trong lòng mình, cụp mắt xuống, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc người hâm mộ vừa rồi nói mình là fan của Thịnh Tinh, nội tâm anh ta đã cảm khái năng lực đào tường của bà chủ Bạch mạnh, nhớ tới rất nhiều người bị tài nấu nướng của bà chủ Bạch chinh phục.
Biểu hiện của Samoyed ở trước mắt khiến anh ta không nhịn được mà thở dài. Anh ta chỉ nghĩ đến người nhưng lại quên mất con chó này.
Tô Mạt Mạt ngồi ở bên cạnh Quý Dư Trì, nghe thấy hết lời những người hâm mộ nói. Cô ấy là người hiểu rõ nội tình nhất trong đó, nín cười đến mức xanh cả mặt.
Lúc đầu họ muốn nhốt Samoyed ở nhà nhưng Samoyed luôn cào cửa phòng, không cho Quý Dư Trì đóng cửa.
Quý Dư Trì cho rằng Samoyed không muốn để anh ta đi, thế là nói một cách bất đắc dĩ: “Thế tôi không đi xem thi đấu nữa, ở trong tiệm chăm sóc nó.”