Thịnh Tinh đã rất lâu không có hoạt động, rất nhiều fan cũ fan mới đều xúm lại, luôn lo lắng vì điều này.
Lâu ngày, đối mặt với sự trào phúng của phe đối thủ, người hâm mộ đau lòng đều đã thành Phật hệ.
Bởi vì thần tượng của bọn họ thực sự gảy chân.
Fan nam cho là mình giải thích như vậy sẽ làm đối phương thoả mãn, không ngờ vẻ mặt đối phương càng thêm vi diệu.
Thịnh Tinh nói với giọng điệu bất mãn: “Ai nói anh ấy ở nhà gảy chân? Anh ấy không hề, anh ấy bí mật vào đoàn rồi.”
“Thật vậy chăng? Thì ra là vậy.” Fan nam không biết chuyện này, sau khi nghe thấy lời giải thích của Thịnh Tinh mới lấy lại tinh thần: “Vậy thì tốt quá.”
Fan nam vui vẻ một lúc rồi lại cảm thấy có cái gì không đúng: “Không đúng, người xung quanh chúng tôi đều không biết chuyện này, ngay cả người của hậu viện hội cũng không biết, làm sao anh biết được?”
Rõ ràng đều là người hâm mộ, sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Fan nam âu sầu trong lòng, nhìn Thịnh Tinh một cách chăm chú, đột nhiên phát hiện ngoại hình của người trước mắt này rất quen mắt. Khi ánh mắt của anh ta rơi vào đôi mắt kéo xuống lộ ra bên ngoài khẩu trang của Thịnh Tinh thì nội tâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kinh khủng.
Fan nam suýt chút nữa không giữ được bảng đèn led trong tay, giọng điệu sợ hãi lại kinh ngạc: “Vãi đạn, anh không phải là Thịnh Tinh đấy chứ?”
Mắt Thịnh Tinh vừa to vừa tròn, đuôi mắt kéo xuống, lông mi rất dài, cực kỳ có độ nhận diện. Fan nam đã hâm mộ Thịnh Tinh gần một năm trời, rất nhanh đã phát giác ra đầu mối.
Bởi vì kinh ngạc nên fan nam không khống chế được âm lượng.
Rất nhiều người đều đã nghe thấy lời fan nam nói, hai mắt tỏa sáng, lỗ tai dựng lên.
Thịnh Tinh là lưu lượng hot nhất, người hâm mộ rất nhiều, cộng thêm vì chuyển sang con đường diễn xuất, diễn một bộ phim bạo là Linh ngọc nên gần như không ai không biết anh ta.
“Thịnh Tinh ở đâu? A a a a bản mệnh của tôi ở chỗ này sao?”
“Vãi đạn, vừa nãy có người nói nhìn thấy Thịnh Tinh. Tôi thề tôi không có nghe lầm.”
“Mau nhìn kìa, Thịnh Tinh ở lối đi nhỏ hàng thứ nhất! Mau chụp mau chụp.”
Thịnh Tinh nhìn thấy rất nhiều người vọt về hướng mình, nhận ra thân phận của mình đã bại lộ, nội tâm kêu gào không ổn.
Anh ta từng bị bao vây chặn đánh vô số lần, đã có kinh nghiệm phong phú bèn lập tức cúi đầu, giấu mặt mình đi. Anh ta xoay bước, nhanh chóng đi về phía cửa ra.
Ở thời điểm chạy trốn, nội tâm anh ta hối hận không thôi.
Tại sao anh ta lại hiếu thắng trong chốc lát, nói chuyện với người khác khiến mình bị nhận ra.
Biết trước đã không nghe lời ma quỷ của anh trai đến xem cuộc thi đầu bếp phiền phức này rồi.
----------
Tuy Thịnh Tinh đã đi mất nhưng dư uy vẫn còn, để lại ấn tượng sâu sắc cho người ở chỗ này, nhất là fan nam kia.
Fan nam ngơ ngác ngồi trên băng ghế, siết bảng đèn led trong tay mình, không biết nên làm thế nào cho phải.
Anh ta rơi vào mê man của cuộc đời, lúc thì vui vẻ, lúc lại đau lòng, sắc mặt từ đỏ chuyển xanh lại biến trắng, giống như đánh đổ lọ gia vị vậy.
Anh ta phấn khởi lẩm bẩm: “Thịnh Tinh nói với mình nhiều như vậy.”
Sau khi nói xong, anh ta lại rất uể oải: “Xong rồi xong rồi, mình trèo tường ngay trước mặt anh ấy. Em gái mình mà biết chuyện này thì sẽ đập chết mình mất.”
Cuối cùng, anh ta tùm lấy tóc của mình, thống khổ nói: “A, nhục chết mất, bây giờ di dân đến sao Hỏa còn kịp không?”
Đại fan trước kia của Quý Dư Trì nhìn thấy fan nam bên cạnh vô cùng thống khổ thì thở dài một hơi, vỗ vai fan nam. Cô ta vốn muốn an ủi fan nam này, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đó liền cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười nói: “Ha ha, trâu bò.”
Fan nam: “...”
Đại fan cười xong thì bình ổn tâm trạng của mình, an ủi: “Quên đi, không sao đâu. Anh biết tôi là ai không?”
“Cô không phải là đại fan của bà chủ Bạch ư?” Trước kia fan nam không quen đại fan này, tìm được đối phương ở khu thảo luận của Đêm tìm vị.
Đại fan nói: “Tôi đã từng là trưởng nhóm fan hâm mộ của Quý Dư Trì đấy, bên dưới có hai nghìn người hâm mộ.”
“Cô cũng trèo tường!” Fan nam cảm giác mình đã được cứu vớt, con mắt lóe sáng đến khó tin.
Một khi phát hiện có người làm cùng một việc với bạn thì cảm giác áy náy sẽ giảm mạnh.
Đại fan nhẹ nhàng ho một tiếng, khoát tay nói: “Chuyện của người đọc sách có thể gọi là trèo tường ư? Chúng ta gọi là bác ái.”