Ngồi phía sau, Tô Mạt Mạt nhìn Quý Dư Trì và con chó của anh ta, không nhịn được mà nói: “Bà chủ muốn đến thủ đô thi đấu, anh đi theo làm cái gì?”
Quý Dư Trì cụp mắt xuống, vuốt lông Samoyed, âm thanh trầm thấp: “Vậy cô đi làm cái gì?”
“Bà chủ đi đâu thì tôi đi theo đó. Hơn nữa tôi có chuyện nghiêm túc đấy nhé.” Tô Mạt Mạt đắc ý, móc camera của mình ra: “Tôi chính là cameraman đi theo bà chủ, có thể chụp lại từng khoảnh khắc xuất thần của bà chủ.”
Tô Mạt Mạt có chút thù địch: “Tôi là cameraman của bà chủ, Kỷ Tử Hoài là học trò của bà chủ, anh chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường mà thôi, tại sao phải đi theo?”
Hiện giờ Quý Dư Trì đang nghỉ ngơi, cộng thêm đã quen ăn đồ Bạch Nhất Nặc làm, không tính một mình ở lại Hải Thị cho nên liền đi theo.
“Ai nói tôi không có chuyện nghiêm túc.”
Tô Mạt Mạt nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Quý Dư Trì ôm Samoyed nói: “Tôi là người nuôi dưỡng thú cưng.”
Tô Mạt Mạt: “...”
Quý Dư Trì nhếch miệng, cười với Bạch Nhất Nặc: “Không phải cô thích Samoyed ư?”
Bạch Nhất Nặc nghe thấy Quý Dư Trì nói thế thì thành thực gật đầu.
Tô Mạt Mạt ôm lấy lồng ngực của mình, đau lòng không thôi.
Con người này thật là đáng sợ.
Lần trước cô ấy trào phúng anh ta rằng chủ được uyên quý nhờ thú cưng, anh ta còn có vẻ hồn xiêu phách lạc. Bây giờ đã có thể nhờ Samoyed để được yêu quý như không có chuyện gì rồi.
Tô Mạt Mạt nhìn về phía đôi chủ và thú cưng này, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ghét, một người một chó này.
Cô ấy yên lặng cúi đầu, nghiêm túc tính toán địa vị của mình ở trong lòng Bạch Ký rồi trầm mặc.
Kỷ Tử Hoài là học trò của bà chủ Bạch, tất nhiên là xếp đầu. Cô ấy vốn cho rằng Quý Dư Trì chỉ là nổi tiếng, bà chủ Bạch không coi trọng nổi tiếng cho nên Quý Dư Trì không có uy hiếp, tới để làm đội sổ cho mình. Nhưng anh ta lại có một con chó, một người một chó gộp chung vào, lực sát thương có hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Sao cô ấy lại biến thành đáy của chuỗi thức ăn thế này hu hu hu hu?
Bạch Nhất Nặc phát hiện cô ấy đột nhiên không nói gì, trong lòng lấy làm lạ, thế là ngoảnh lại nhìn về phía Tô Mạt Mạt, phát hiện vẻ mặt chán nản của Tô Mạt Mạt.
Cô ân cần hỏi: “Mạt Mạt, sao vậy, có phải cơ thể khó chịu, có muốn uống chút nước hay không?”
“Không.” Tô Mạt Mạt cực kỳ uể oải: “Không muốn ăn gì cả, cũng không muốn uống gì cả, không còn dục vọng trần tục nữa.”
“Được rồi.” Bạch Nhất Nặc có chút tiếc nuối, sau đó lấy hộp giữ nhiệt của mình ra, mở nắp: “Vậy những cái bánh ngọt này chỉ có bọn chị ăn thôi.”
“A đừng, em lại có thể ăn rồi, em lại có dục vọng rồi.”
Bạch Nhất Nặc làm bánh hoa mai. Bánh hoa mai là một loại bánh ngọt rất đặc biệt, tuy nó là bánh ngọt nhưng không giống bánh ngọt bằng bột mì mà giống bánh nướng dẹp hơn.
Bạch Nhất Nặc dùng bột mì thượng hạng và những nguyên liệu khác trộn chung, sau đó bỏ bánh đậu, thịt tươi, mỡ heo, lại rót bột nước vào trong khuôn hoa mai đáng nướng nóng. Sau đó dùng tấm sắt nóng rực đắp lên bánh hoa mai, thế là bánh hoa mai đã hoàn thành.
Tô Mạt Mạt đón lấy bánh hoa mai Bạch Nhất Nặc đưa cho.
Bánh hoa mai màu vàng óng, nhìn qua giống như vàng thật vậy. Bởi vì mới ra lô không lâu, cộng thêm có hộp giữ nhiệt nên cái bánh hoa mai vẫn còn nóng. Tuy là đã mềm đi nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến mùi vị của nó, ngược lại càng thêm ngon miệng.
Tô Mạt Mạt cắn một miếng bánh hoa mai, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Ngon quá.”
Quý Dư Trì khẽ gật đầu, sau đó nói: “Trong này bỏ thêm hoa mai ư? Cái bánh hoa mai này có một loại mùi thơm thoang thoảng, có một loại cảm giác đạp tuyết tìm mai.”
“Thêm vào một ít.” Bạch Nhất Nặc cười gật đầu.
Bởi vì Kỷ Tử Hoài đang lái xe cho nên anh ấy không thể ăn cái bánh hoa mai này. Mặt anh ấy không chút thay đổi, thoạt nhìn có phần lạnh lùng, mím môi, rõ ràng khí chất đang đè xuống.
Nếu là những người khác thì có lẽ sẽ cho là anh ấy đang tức giận, nhưng Bạch Nhất Nặc hiểu anh ấy, biết anh ấy có chút tủi thân.
“Tôi chừa lại một ít cho anh, sau khi xuống xe hẵng ăn, nhưng mùi vị sẽ giảm đi. Có điều vấn đề không lớn, trong túi của tôi còn có thịt bò khô vị cá và thịt lợn nướng mật ong, cũng đủ để chúng ta ăn.”
“Được.” Kỷ Tử Hoài gật đầu, tâm trạng tốt lên.
Họ xuất phát từ sáng sớm, sau khi lặn lội đường xa, cuối cùng cũng tới đích là thủ đô.
Kỷ Tử Hoài lái xe vào một tiểu khu cao cấp, ngoài cửa tiểu khu có từng tầng gác cổng, an ninh rất tốt, kiến trúc bên trong toàn là biệt thự liên hợp. Những biệt thự liên hợp này đều mang phong cách phương tây, cao lớn tráng lệ, phong cảnh xinh đẹp, còn có một cái hồ nhân tạo lớn.