Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 598 - Chương 598 - Bữa Tiệc Toàn Cá 34

Chương 598 - Bữa tiệc toàn cá 34
Chương 598 - Bữa tiệc toàn cá 34

Chó chăn cừu xông về hướng Bạch Nhất Nặc như tên lửa. Lúc tình thế nguy cấp, một bóng dáng màu trắng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Samoyed nhảy xuống khỏi vòng tay Quý Dư Trì, vận sức chờ phát động, móng vuốt bấu chặt lấy mặt đất.

“Gâu!”

Nó nhìn còn chó chăn cừu trước mặt sủa gâu gâu, âm thanh lanh lảnh, còn mang theo giọng sữa, hoàn toàn không cùng trình độ so với con chó chăn cừu đầy trung khí.

Sau khi Samoyed nhảy xuống mặt đất, nhìn thân hình như ngọn núi của chó chăn cừu thì âm thanh càng ngày càng nhỏ, chân không kiềm được mà khẽ run lên.

Nhưng nó không lui lại. Nó vừa run, vừa sủa về hướng con chó chăn cừu, muốn dùng cách này để dọa con chó chăn cừu lui lại.

“Đừng!” Tim Tô Mạt Mạt nhảy tới tận cổ, con Samoyed nhỏ xíu này còn chẳng đủ cho chó chăn cừu nhét kẽ răng, sao nó dám làm thế chứ?

Cô ấy không nhịn được nghĩ đến tin tức chó lớn cắn chết con chó nhỏ trên báo.

Nội tâm Tô Mạt Mạt rất xúc động, cố nén nỗi hoảng sợ của mình, đi về phía trước hai bước, muốn ôm Samoyed vào trong ngực, không cho chó chăn cừu làm tổn thương Samoyed.

Khi đối mặt với nguy hiểm, con người sẽ cảm thấy thời gian trở nên rất chậm.

Trong mấy giây ngắn ngủi ấy, đầu Tô Mạt Mạt có hàng vạn hàng nghìn suy nghiix, suýt chút nữa đã bật khóc.

Con chó chăn cừu biết sau này Tiểu Tát sẽ rất lớn, sẽ không nhỏ hơn mình bây giờ cho nên vẫn luôn có khúc mắc. Bộ dạng của Tiểu Tát lại làm cho cô ấy hết sức cảm động.

Hu hu hu, nếu như Samoyed không bị cắn chết thì cô ấy nhất định phải đối xử tốt với nó, sau này sẽ không ghét bỏ nó nữa.

Chó chăn cừu dừng ở trước mặt bọn họ, nhe răng trợn mắt, nhìn qua cực kì hung dữ.

Trong ánh nhìn chằm chằm hoảng sợ của Tô Mạt Mạt, chó chăn cừu nhào về hướng Bạch Nhất Nặc với thế nhanh như chớp không kịp bịt tai.

“Bà chủ!”

Trong tích tắc, Bạch Nhất Nặc thấy ánh mắt chó chăn cừu rơi vào túi xách của mình, tay khẽ run lên, túi xách rơi trên mặt đất.

Chó chăn cừu sủa một tiếng dữ tợn, lập tức nhào tới mặt đất, miệng ngậm túi xách lên, dùng móng vuốt của mình hất miệng túi xách ra.

Bạch Nhất Nặc: “...”

Nguy cơ đã được hóa giải, những người khác ngây ra tại chỗ: “...”

Tim Bạch Nhất Nặc dần dần đập chậm lại, trở nên bình tĩnh, nhìn chó chăn cừu muốn nói lại thôi: “Nó đang làm gì thế?”

Mọi người nhìn thấy nó không cắn người mà lại cắn túi xách thì không khỏi có phần sửng sốt.

Quý Dư Trì tò mò hỏi: “Chẳng lẽ trong túi xách này có thứ hấp dẫn nó?”

Bạch Nhất Nặc nghĩ một lát, trả lời: “Bên trong thịt lợn nướng mật ong và thịt bò khô ngũ vị hương, còn có thịt khô cho thú cưng của Samoyed và những đồ ăn vặt khác.”

Lúc chó chăn cừu nhào tới, quản gia nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thảm kịch. Ông ta đợi rất lâu cũng không nghe được tiếng kêu thảm thiết, thế là mở mắt nhìn về phía trước.

Chó chăn cừu phủ phục trên mặt đất, không ngừng lấy chi trước moi túi xách, tư thế mạnh mẽ giống như tên lưu manh thổ phỉ. Tuy là cách con người rất gần, có thể dễ dàng cắn người nhưng hoàn toàn không có ý tiếp xúc con người, dường như không cảm thấy hứng thú chút nào đối với con người, trong mắt chỉ có cái túi xách này vậy.

Quản gia lau mồ hôi trên đỉnh đầu, có phần xấu hổ, lập tức đuổi theo, cầm dây xích của con chó chăn cừu: “Thật ngại quá, đã dọa mọi người rồi. Peter rất được cưng chiều cho nên không kiêng dè, chiều quá sinh hư, vô cùng xin lỗi.”

Quản gia nói xin lỗi xong thì hơi nghi hoặc: “Lạ thật, nó vừa mới ăn thức ăn cho chó rồi, sao lại thèm đồ của khách như thế chứ?”

Dáng vẻ thèm thuồng vội vã ấy của chó chăn cừu khiến quản gia thật sự không nhìn nổi.

Tuy quản gia tò mò trong lòng nhưng không nghiên cứu kỹ, lập tức nhấc sợi dây, định kéo chó chăn cừu về phía sau.

Chó chăn cừu dùng hai chi trước ôm túi xách thật chặt, có vẻ không muốn buông ra, cổ bị siết rất chặt, sợi dây hằn sâu vào trong da lông cũng không chịu buông.

Quản gia nhìn thấy bộ dáng này của nó thì cực kì đau đầu, chó chăn cừu là con chó cưng của cậu hai, không thể sơ suất được.

Ông ta đành phải thấp giọng nói: “Tiểu tổ tông, mày muốn ăn cái gì thì tao sẽ lấy cho mày, đó là đồ của khách, mày không thể ăn được.”

Bình Luận (0)
Comment