Lúc đó, Kỷ Tử Hoài nói với cha bằng giọng điệu bình thản, giống như đang nói một chuyện nhỏ: “Con không muốn kế thừa công ty, con sẽ không kinh doanh, con muốn đi làm đầu bếp.”
Kỷ Sương Hành nhớ rất rõ dáng vẻ cha nổi trận lôi đình sau khi cha và anh cả cãi nhau ngày hôm đó.
Kỷ Sương Hành nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, tưởng là đối phương muốn lấy lui làm tiến, thật ra hoàn toàn không muốn từ bỏ công ty.
Những ngày tháng sau đó, quan hệ giữa anh em hai người trở nên ngày càng căng thẳng, đối chọi gay gắt, có điều chỉ đến từ phía Kỷ Sương Hành mà thôi.
Sau khi Kỷ Tử Hoài rời khỏi nhà, cuối cùng Kỷ Sương Hành cũng nhận ra thì ra đối phương không hề nói dối.
Sau khi biết Kỷ Tử Hoài đã từ bỏ cơ hội thừa kế, đầu tiên nội tâm cậu ta hết sức vui vẻ, mà sau khi vui vẻ rút đi lại dần dần hiện lên sự trống rỗng to lớn.
Thứ cậu ta mong mỏi đến điên cuống mà đối phương lại bỏ đi như cái giày rách.
Cảm xúc của Kỷ Sương Hành đối với Kỷ Tử Hoài trở nên hết sức phức tạp.
Kỷ Sương Hành nhìn thấy Kỷ Tử Hoài xuống lầu thì bật cười một tiếng: “Không phải anh đã nói không muốn trở lại thủ đô ư, tại sao lại trở về? Anh nói chuyện đúng là không có chữ tín.”
Tính cách Kỷ Tử Hoài không nhạy bén, không biết nói cái gì đối với người em trai đã rất lâu không gặp này, nghĩ tới nghĩ lui, nặn ra một câu: “Hình như em không cao ra.”
Lúc anh ấy đi đối phương đã cao như vậy rồi, lúc trở lại hình như vẫn chỉ cao như vậy.
Mặt Kỷ Tử Hoài không cảm xúc, nhìn qua cực kì lãnh đạm, dáng vẻ coi thường người khác rơi vào trong mắt Kỷ Sương Hành, thật là đáng hận.
Tuy Kỷ Sương Hành hơn một mét tám nhưng vẫn thấp hơn so với Kỷ Tử Hoài một cái đầu.
Kỷ Sương Hành nghiến răng nghiến lợi: “Cút, không cần anh lo.”
Kỷ Tử Hoài làm như không có chuyện gì xảy ra, đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc, sau đó nói: “Anh định trở về lấy đồ rồi thăm cha, ông ấy không về thì anh liền đi trước vậy.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Đến chỗ Hải Lâm Viện.”
Kỷ Sương Hành hừ lạnh một tiếng, không có ý muốn để anh ấy đi, chất vấn: “Anh ở bên ngoài làm cái gì? Vì sao người này lại tự xưng là sư phụ của anh?”
Kỷ Tử Hoài thành thật trả lời: “Sư phụ chính là sư phụ, không có vì sao hết.”
“Anh nói anh muốn đi gặp thật nhiều đầu bếp ưu tú để học tập, kết quả bái một người tuổi tác nhỏ như vậy, có phải anh bị bệnh hay không.”
Bởi vì Kỷ Sương Hành công kích Bạch Nhất Nặc nên sắc mặt Kỷ Tử Hoài lập tức kém đi, chân mày cau lại: “Lo chuyện của em đi.”
“Ha ha, vậy anh giải thích với cha, nhiều năm như vậy rốt cuộc anh ở bên ngoài làm cái gì?”
Kỷ Tử Hoài nghi hoặc: “Không phải ông ấy đi dự tiệc ư?”
Kỷ Tử Hoài vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng động.
Mọi người dời mắt sang nhìn, một nam một nữ đang từ cửa đi vào, người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, khí chất lớn mạnh, có loại khí thế không giận tự uy.
Sau khi Kỷ Minh Hải đi vào biệt thự, bước chân bất giác nhanh hơn. Ông ấy thấy Kỷ Tử Hoài trong đại sảnh thì lập tức lớn tiếng quát: “Thằng con bất hiếu, ocn còn biết trở về cơ à?”
Tô Mạt Mạt tới gần Bạch Nhất Nặc, thấp giọng giải thích: “Oa, đây chính là chủ tịch tập đoàn Minh Hải.”
Kỷ Tử Hoài buồn bực không nói gì, một lát sau mới bảo: “Cha không hề bảo con trở về.”
Anh ấy đi khắp trời nam biển bắc học tài nấu nướng, lúc ngày lễ ngày tết mới về thủ đô. Tuy là anh rất chậm chạp nhưng có thể cảm nhận được mình là người thừa trong gia đình, cộng thêm cha chưa từng gọi điện thoại tới cho anh ấy nên anh vẫn luôn đến chỗ thân thích bên đằng ngoại ăn tết.
Kỷ Minh Hải bị nghẹn họng, nhìn con trai cả mặt không cảm xúc, suýt chút nữa tức đến nội thương.
Đúng lúc này, Kỷ Minh Hải đột nhiên ngửi được một mùi thơm hấp dẫn.
Ông ta nhìn sang chỗ bắt nguồn của mùi thơm.
Thì ra là mùi vị phát ra từ đồ ăn vặt trong tay ba người trẻ tuổi xa lạ.
Thịt lợn nướng mật ong màu đỏ thẫm, ở phía trên quét đều các loại nguyên liệu như mật ong, nước cá, dầu vừng, rượu gạo vị trái cây, hiệu quả nướng ra là màu vàng, tản ra mùi thịt thơm hấp dẫn, mang theo mùi vị cháy xém đặc thù của cách xử lý nướng này.
Thịt bò khô ngũ vị hương cũng không kém bao nhiêu, dùng nhiều loại hương liệu chế thành. Nhiều loại hương liệu dung hợp vào nhay, tản ra hương vị mặn mà tươi ngon, khiến người ta vừa ngửi đã thèm nhỏ dãi.
Kỷ Minh Hải không nhịn được khẽ động yết hầu, nuốt nước miếng một cái.
Sau khi nghe thấy tin tức con trai cả trở về, ông ta ngẩn người, nội tâm dâng lên cơn tức giận ngùn ngụt, lập tức đi khỏi hội thương mại, ngồi xe trở về cùng vợ.
Ông ta bận trao đổi với đồng bạn hợp tác, cho đến bây giờ hoàn toàn chưa ăn được mấy, chỉ uống vài ly rượu đỏ, ngửi được cái mùi này thì có phần không chịu nổi.