Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 611 - Chương 611 - Thủ Đô 9

Chương 611 - Thủ đô 9
Chương 611 - Thủ đô 9

Tuy hai người bọn họ gọi Viên Ôn là chú nhưng trong lòng sớm đã coi người hiền từ như ông ấy trở thành cha mình. Họ được Viên Ôn nhận nuôi, tránh được cảnh khốn cùng, còn học được đồ ăn nhà họ Viên, đã là rất may mắn rồi.

An Án và An Thanh sẽ không, cũng không muốn đòi hỏi nhiều hơn.

An Thanh cười nói: “Chú ơi, không phải chú bảo chúng cháu giúp đỡ anh Kỷ nhiều hơn ư? Anh ấy làm việc ở đóc chắc rất mệt mỏi. Cháu ít khi rời khỏi thủ đô, hoàn toàn chưa từng đến Hải Thị, cháu cũng muốn qua bên đó xem thẻ. Nếu như không thể ở tiếp được thì cháu trở về là được.”

Sau khi An Thanh nói xong bèn ngoảnh lại nhìn về phía anh trai An Án: “Anh ơi, anh cùng đi với em chứ?”

Khi nghe những người khác nói chuyện với nhau, An Án hoàn toàn không có ý định dời đến Hải Thị.

Nhưng từ khi sinh ra, hai anh em sinh đôi chưa từng tách ra.

Trên khuôn mặt tuấn tú của An Án xuất hiện một chút do dự: “Lời em nói là nghiêm túc ư?”

An Thanh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên là nghiêm túc.”

Cậu ấy đã từng xem Đêm tìm vị, Bạch Nhất Nặc để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu ấy, cộng thêm Kỷ Tử Hoài mà mình ngưỡng mộ cũng ở lại Hải Thị bởi vì Bạch Nhất Nặc, sự hiếu ký trong lòng An Thanh đối với tiệm cơm Bạch Ký đã đạt tới đỉnh cao.

An Thanh nhìn về phía Viên Ôn: “Chú ơi, cháu xin báo danh trước.”

An Thanh cho rằng mình giải quyết được chuyện của Viên Ôn thì Viên Ôn sẽ vui vẻ, nhưng sự việc lại trái lại.

Viên Ôn lưỡng lự trong lòng. Ông ấy dự định khiến bạn cũ của mình, hoặc là để người khác đến tiệm cơm Bạch Ký với giá cao, chứ không định để hai đứa trẻ lông còn chưa mọc đủ này cũng đi vô góp vui.

Ông ấy không yên tâm chút nào!

Viên Ôn do dự nói, dự định ngăn cản: “Chuyện này...”

Lúc này, An Thanh nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, trên khuôn mặt thanh tú có vẻ mừng rỡ: “Đúng rồi, cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền lương?”

Cậu ấy đã hai mươi tuổi rồi, chưa từng có công việc, chưa lĩnh được tiền lương của mình. Nếu như thật sự đến tiệm cơm Bạch Ký thì đây chính là phần tiền lương đầu tiên mà cậu ấy nhận.

Bạch Nhất Nặc nghe thấy An Thanh hỏi tiền lương cũng không trực tiếp nói cho cậu ấy biết mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn bao nhiêu?”

Với trình độ của An Thanh, cộng thêm đồ ăn nhà họ Viên mà cậu ấy biết, lương một năm ít nhất phải đến hàng triệu, An Án lợi hại hơn cậu ấy thì càng cao hơn.

An Thanh suy nghĩ một chút, tiệm cơm Bạch Ký chỉ là một quán cơm nhỏ mở ở khu náo nhiệt, ắt hẳn thu nhập sẽ không quá tốt, nhất định sẽ kém hơn Văn Hội Lâu.

An Thanh là một người biết nhìn sắc mặt nghe lời nói, không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà hỏi: “Tiền lương của anh Kỷ là bao nhiêu?”

Viên Ôn nghe thấy lời An Thanh nói, đầu tiên là ngẩn người, trong lòng cũng dần dần sinh ra sự tò mò.

Tiền lương của Kỷ Tử Hoài là bao nhiêu?

Bạch Nhất Nặc trầm mặc một hồi, thành thực nói ra một con số.

“Ít như vậy!” Viên Ôn cảm thấy tim mình sắp cứng lại rồi.

Cái giá này không đạt được một phần người giá trị con người Kỷ Tử Hoài, quả thực có thể gọi là giá cải trắng, giá nhảy lầu.

Sau khi Bạch Nhất Nặc nói xong, cũng thấy có phần xấu hổ.

Kỷ Tử Hoài hoàn toàn không để ý chuyện tiền lương, bởi vì không muốn để Bạch Nhất Nặc khó xử nên giải thích sự việc một lần.

Tiền lương của Kỷ Tử Hoài được quyết định lúc anh ta vừa tới tiệm. Lúc đó Bạch Nhất Nặc chỉ muốn tuyển một nhân viên phục vụ, Kỷ Tử Hoài cũng chỉ muốn làm một nhân viên phục vụ. Tuy là giá cô đưa ra cao hơn thị trường nhưng cũng không quá cao, hoàn toàn không phù hợp với thân phận đẳng cấp của anh ấy.

Nhưng đó cũng không phải vì Bạch Nhất Nặc là một bà chủ nham hiểm. Kỷ Tử Hoài tới để bái sư, lúc quyết định tiền lương, không thể hiện tài nấu nướng trước mặt cô. Còn nữa, Kỷ Tử Hoài cũng không dùng tài nấu nướng đặc sắc của mình kiếm tiền cho Bạch Nhất Nặc mà chỉ là một người làm giúp có ích mà thôi.

Lần này, Viên Ôn mới bừng tỉnh, rốt cuộc đã hiểu.

Viên Ôn nghi ngờ hỏi: “Vậy sau này cô dự định cho những người khác bao nhiêu tiền lương?”

Bạch Nhất Nặc đã suy nghĩ về chuyện này, trả lời: “Lương cơ bản chia theo tỉ lệ.”

“Các đầu bếp có thể nói ra đồ ăn mình muốn bày bán, sau khi tôi kiểm định sẽ có thể lên thực đơn. Lúc cuối tháng sẽ căn cứ lượng tiêu thụ để tính toán tiền lương.”

Phương pháp này không coi là hiếm gặp mà được rất nhiều quán rượu áp dụng, Viên Ôn cũng từng nghe qua.

Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút rồi nói ra một tỉ lệ ăn chia không tệ.

Mặc dù An Thanh khá thông minh nhưng rốt cuộc không có kinh nghiệm xã hội gì, thêm vào việc gia đình giàu có, không để bụng tiền nong. So với việc nói là muốn đi làm đầu bếp, không bằng nói là muốn đến Hải Thị chơi.

Bình Luận (0)
Comment