Bạch Nhất Nặc chỉ cười không nói.
Nếu như có thể làm được tốt hơn thì vì sao không làm chứ?
Mẫu đơn yến thái này là mẫu đơn yến thái đẹp mắt nhất mà bọn họ từng thấy, bất kể mùi vị của nó có ngon hay không nhưng về phần bề ngoài thì chắc chắn đã thắng lợi.
Giám khảo chính không đành lòng nên không động vào đóa mẫu đơn phía trên, mà gắp sợi củ cải bên dưới trước.
Khi sợi củ cải vào miệng, mắt giám khảo lập tức trợn to. Chua, cay, tươi, mặn... Các loại mùi vị như là lựu đạn, nổ trong miệng ông ấy khiến cả người ông ấy ngây ra.
Vị đầu tiên mà người ta cảm nhận được là vị chua cay bá đạo.
Đến bây giờ, ông ấy đã ăn hết chua ngọt đắng cay mặn, thật ra có phần mệt mỏi rồi. Vị chua cay này như thể một liều thuốc nâng cao tinh thần khiến cả người ông ấy phấn chấn, ký ức vị giác được làm mới, chỉ để lại vị chua cay bá đạo này.
Vị chua cay này không phải là trọng điểm của món ăn, sẽ không xâm chiếm mãi vị giác người ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình thì nhanh chóng rút lui, chừa lại cho vị giữa mặn tươi.
Mẫu đơn yến thái lấy canh loãng thượng hạng làm cơ sở, hương vị nồng, vô cùng tươi ngon.
Sau hai vị làm cho không ai nào có thể bỏ qua rút đi, thứ còn lại cuối cùng là mùi hương nồng. Củ cải, thịt gà, chân giò hun khói, nấm hương các loại nguyên liệu dồi dào protein, mùi vị protein nồng khiến người ta lập tức liên tưởng đến tổ yến.
Vị sau kéo dài, khoang miệng thơm tho.
Giám khảo chính không nhịn được mà thốt lên: “Thảo nào món ăn này gọi là yến thái, đúng là có lý của nó.”
Kế tiếp, giám khảo chính không nói chuyện nữa, liên tiếp thưởng thức mẫu đơn yến thái trước mặt, hoàn toàn quên mất mình là một giám khảo, chỉ cần thưởng thức một hai miếng là được.
Rất nhanh, mẫu đơn yến thái mà Bạch Nhất Nặc đưa tới đã bị tất cả giám khảo chia nhau.
Ánh mắt nhóm giám khảo nhìn Bạch Nhất Nặc cũng xuất hiện thay đổi.
Tuyển thủ này không tầm thường.
Ở giai đoạn cho điểm, nhân viên công tác bắt đầu thống kê, sau đó phát hiện tất cả giám khảo đều giơ thẻ đỏ.
Sau khi nghe thấy thành tích của Bạch Nhất Nặc, những tuyển thủ khác đã chết lặng.
“Đây là điểm tuyệt đối thứ mấy rồi, người thứ ba hay là người thứ tư?”
“Có mấy người nữa thì tôi cũng không kinh ngạc.”
Giám khảo chính cười, nói với Giang Hải Tấn bên cạnh: “Nếu như cuộc tranh tài này là chấm điểm thì tốt rồi, tôi cảm thấy chỉ dùng thông qua và không thông qua thì không thể nào nói rõ mùi vị của món ăn này.”
Lời nói này của giám khảo chính không được phát sóng, không ai nghe thấy.
Đến khi thi đấu kết thúc, đã đánh giá xong tất cả một trăm vị tuyển thủ, tổng cộng chỉ có bốn người được điểm tuyệt đối.
Sau khi tranh tài kết thúc, Bạch Nhất Nặc chuẩn bị tụ hội cùng những người khác, Khương Tân Di cũng đi theo.
Khương Tân Di nói với giọng điệu tự tin: “May mà trước đây chúng ta không quyết định lần tranh tài này. Nếu không chúng ta đều được điểm tuyệt đối, vẫn không phân cao thấp được. Nhưng sắp có kết quả rồi, thi đấu tiếp theo chính là chúng ta.”
Bạch Nhất Nặc gật đầu.
Họ vừa mới rút thăm, cô và Khương Tân Di là một tổ. Lúc rút thăm, Khương Tân Di cực kỳ vui mừng, người nào không biết còn tưởng rằng anh ta có chuyện gì vui, cực kỳ giống một con chó nhỏ nóng lòng so đo.
Bạch Nhất Nặc nhìn về phía chàng trai cao cao, tuy anh ta đã trưởng thành nhưng vẫn luôn cho cô một loại cảm giác chưa lớn.
Giọng điệu Khương Tân Di lưỡng lự, có phần đồng cảm nói: “Chắc chắn tôi phải lấy hạng nhất. Nếu như cô thua, cũng không phải là không có cơ hội lấy được hạng hai hạng ba. Người thua sẽ vào tổ người thua, cô ở tổ người thua chém giết thì cũng có thể thăng lên đấy.”
Bạch Nhất Nặc: “...” Anh ta nói chuyện thật khiến người khác tức giận.
Không ai có thể cản trở cô lấy tiền thưởng, mở rộng cửa hàng lớn.
Bạch Nhất Nặc dịu dàng cười, giọng điệu sắc bén: “Tôi cũng tặng những lời này cho cậu.”
“Nhưng mà tôi sẽ không thua.” Khương Tân Di gãi đầu: “Cô chưa từng ăn ẩm thực phân tử của tôi, tôi làm ẩm thực phân tử ngon lắm đấy.”
Khương Tân Di không kể cụ thể những vinh dự mình từng lấy được. Thật ra trên ẩm thực phân tử, anh ta đã coi như là nhân vật nổi tiếng trong nước, đặt ở trên quốc tế cũng là người lợi hại. Chỉ là vì vấn đề tuổi tác nên danh tiếng không bằng cha.
Ở Vân Đình Chi Tinh, rất nhiều người giới thượng lưu trong ngoài nước đều là vì danh tiếng của anh ta và cha mới cố ý đi tới Hải Thị.
Đánh bại một người phải đánh bại anh ta ở lĩnh vực mà anh ta am hiểu nhất.
Lúc đầu Bạch Nhất Nặc không muốn làm món ăn tương tự anh ta, nhưng người thờ phụng khôn sống mống chết như Khương Tân Di, nếu không làm anh ta tâm phục khẩu phục thì sẽ không ngoan ngoãn đến Bạch Ký làm đầu bếp.
Bạch Nhất Nặc suy tư một phen, nói: “Thế tôi cũng làm ẩm thực phân tử vậy.” Giọng điệu của cô bình tĩnh, dường như chỉ là đang nói một chuyện nhỏ tầm thường.
Khương Tân Di: “???”
Sau khi Bạch Nhất Nặc và những người khác trở lại chỗ ở của Kỷ Tử Hoài, Tô Mạt Mạt nghi ngờ hỏi: “Bà chủ, chị thật sự muốn so ẩm thực phân tử với cậu ta ư?”
“Ừ.”
Tô Mạt Mạt mở điện thoại, tìm kiếm tên của Khương Tân Di và cha Khương, hiện ra một nhóm các danh hiệu giải thưởng.
Tô Mạt Mạt run sợ trong lòng: “Bà chủ, không phải chị chỉ biết làm món trung ư, món trung cũng có ẩm thực phân tử?”
Sau khi Bạch Nhất Nặc đi tới hiện đại chưa từng có ngày nào quên học hỏi kiến thức nấu ăn mới. Ẩm thực phân tử là khái niệm mới tiếp xúc sau khi Bạch Nhất Nặc đi tới hiện đại, cũng không xa lạ gì.
Bạch Nhất Nặc nói: “Trong món trung cũng có ẩm thực phân tử.”
Giữa lúc Bạch Nhất Nặc giải thích cho Tô Mạt Mạt, trên mạng lại sôi sùng sục.
Nguyên nhân là vụ cá cược của Bạch Nhất Nặc và Khương Tân Di bị đưa ra ánh sáng.