[Nếu như mọi người từng ăn đồ Bạch Nhất Nặc làm thì sẽ không nói ra lời như vậy. Bất kể cô ấy làm cái gì cũng đều ngon. Thậm chí tôi còn hoài nghi, cô ấy xào cỏ cũng có thể xào ra mùi vị thần tiên, tuyệt đối sẽ không thua Khương Tân Di.]
Mọi người như thể uống một liều thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này, có kẻ phát hiện điểm mù bị người khác bỏ qua, khiến lòng mọi người thắt lại.
[Nhưng mà Khương Tân Di đã nói, bà chủ Bạch muốn so ẩm thực phân tử với anh ta. Bà chủ Bạch cũng biết làm ẩm thực phân tử ư?]
[A cái này... Tôi thực sự không rõ về ẩm thực phân tử. Nhưng bà chủ Bạch đã nói như vậy rồi, chắc là có lòng tin.]
Đúng là Bạch Nhất Nặc có lòng tin.
Tuy Bạch Nhất Nặc đang ở thủ đô, có điều vẫn thường xuyên mở khu bình luận ra xem bình luận của các khách hàng.
Lúc đầu câu trả lời lúc trước của cô đã trấn an được khách hàng của mình, kết quả bởi vì vụ cá cược này được đưa ra ánh sáng, các khách hàng lại bắt đầu khóc hu hu rồi.
Bạch Nhất Nặc thấy thế, đành phải trấn an khách hàng một lần nữa.
Những khách hàng này không chỉ là khách hàng của cô, cung cấp tiền tài làm vốn lập nghiệp cho cô mà còn là bạn bè của cô, bầu bạn với cô một lúc lâu. Cô cần thật lòng đối đãi.
Sau khi Bạch Nhất Nặc an ủi họ xong thì đóng trang chủ lại.
Ngay lúc nói ẩm thực phân tử với Khương Tân Di, cô đã có phác thảo về việc phải làm món ăn gì rồi. Chủ đề thi tiếp theo là mùi vị của gia đình, cô muốn làm một món ăn mà cô và cha sáng tạo ra.
Nguyên liệu của món ăn này không hề cao cấp, nhưng muốn làm tươi ngon hơn thì cần một ít nguyên liệu nấu ăn chính gốc. Một nguyên liệu nấu ăn trong đó chỉ có ở vùng Sơn Đông, cực kỳ ít người biết đến, không mua được ở trên mạng.
Bây giờ Bạch Nhất Nặc đang ở thủ đô, không tiện đến tận nơi tìm kiếm, mà ngày kia đã so tài rồi, thời gian vô cùng cấp bách.
Giữa lúc cô đang suy nghĩ có nên bỏ loại nguyên liệu nấu ăn này, tìm kiếm những vật khác để thay thế hay không thì điện thoại di động của cô sáng lên.
Cô mở ra xem, thì ra là tin nhắn Thịnh Hàn gửi tới.
[Bút tích của Ngô Tô.]
Bởi vì bối cảnh gia đình, ngoại trừ thứ liên quan đến nấu nướng, Bạch Nhất Nặc thích nhất những tranh chữ sách cổ này. Nhưng người chung quanh không hiểu về phương diện này, không thể trò chuyện với cô được, điều này làm cho cô luôn có phần cô đơn.
Trong những người này, Thịnh Hàn là một ngoại lệ. Cô từng xem qua rất nhiều văn hóa cổ. Cô càng trò chuyện nhiều với anh ấy lại càng thấy anh ấy kiến thức uyên bác.
Hai người đều là người yêu thích tranh, liền trò chuyện trong chốc lát về bức tranh này.
Ngô Tô là một đại gia thư pháp nổi tiếng ngàn năm trước, một bức bút tích thấp nhất cũng phải triệu tệ trở lên. Trên tranh này vẽ là thần thú thao thiết, được thương nhân yêu thích nhất, giá trị sưu tầm cực kỳ cao, có tiền cũng không mua được.
SH: [Bức tranh này để ở nhà không tốt. Tôi sợ em tôi làm hỏng, cô có muốn bức tranh này không, có thể đặt ở trong tiệm của cô.]
Bạch Nhất Nặc hơi kinh ngạc: [Chắc là bức tranh này rất đắt.]
SH: [Cô mở tiệm cơm, bàn về hiệu quả chiêu tài thì thao thiết còn tốt hơn tì hưu.]
Bà Từ thuê phòng trước kia tặng Bạch Nhất Nặc một con tì hưu trang trí, bây giờ còn đặt trong tủ bên cạnh quầy thu tiền, cho mọi người xem.
Tuy là sự việc quả thực giống như lời Thịnh Hàn nói, ý nghĩa cát tường của thao thiết không thua gì tì hưu nhưng Bạch Nhất Nặc không bằng lòng: [Thôi, trong tiệm tôi khói xông lửa đốt, nếu như làm hỏng bức tranh chữ này thì cái được không bù đủ cái mất.]
Bạch Nhất Nặc từ chối rất thẳng thắn, đối phương chưa trả lời ngay.
Thừa dịp thời gian rảnh rỗi, Bạch Nhất Nặc cụp mắt xuống, nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng lấy làm lạ.
Bức tranh này đắt như vậy... Tại sao Thịnh Hàn lại muốn tặng cho cô?
Mặc dù đã một khoảng thời gian không gặp mặt nhưng cô vẫn nhớ rất rõ đối phương.
Thực sự là bởi vì ngoại hình anh ấy quá đẹp, là vẻ đẹp tràn đầy tính công kích, làm người ta không thể bỏ qua, không thể nào quên được.
Bạch Nhất Nặc không phải là đồ ngốc trái lại cô rất thông minh. Anh ấy tặng nguyên liệu nấu ăn cho cô, tặng rượu cho cô, còn tặng tranh chữ cả triệu tệ cho cô, khiến cô không thể không nghi ngờ.
Tuy là khách hàng đều đối tốt với bà chủ như cô nhưng vị khách này đối với cô quá tốt. Ở trước mặt anh ấy, dường như tiền chỉ là trang giấy, không quan trọng bằng việc khiến cô vui vẻ.
Tại sao anh ấy lại đối xử với cô như thế?
Suy nghĩ trong đầu Bạch Nhất Nặc rất phức tạp, giống như cuộn len không tìm được điểm kết.