Mẹ Khương kéo anh ta quan sát một hồi lâu, phát hiện anh ta thực sự không buồn bã thì không khỏi có chút kinh ngạc.
“Không phải con rất muốn thắng ư?”
“Thật ra không hề, kết quả này coi như là trong dự liệu ạ.” Khương Tân Di sờ tóc của mình: “Mấy ngày nay thỉnh thoảng con lại nằm mơ, mơ thấy mình thua cho nên cũng không bất ngờ.”
Tính cách Khương Tân Di cởi mở, sau khi chán nản một lúc liền khôi phục dáng vẻ bình thường.
Mẹ Khương thấy thế, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi người một nhà tháo gỡ khúc mắc thì vui vẻ hòa thuận, nhưng tâm trạng của Tiêu Vũ bên cạnh thì không tốt như vậy.
Mặt anh ta đen thành đáy nồi, mẹ kiếp, mất cả chì lẫn chài.
Tiêu Vũ hối hận tím cả ruột, anh ta biết rất rõ ràng tài nấu nướng của bà chủ Bạch lợi hại lại cứ đi lên con đường sai trái, khăng khăng định ra một vụ cá cược như vậy.
Bây giờ gà bay trứng vỡ, mất người, mất tiền, cái gì cũng mất.
Phiền muộn thì phiền muộn nhưng vụ cá cược này vẫn phải thực hiện. Vân Đình Chi Tinh là một chuỗi nhà hàng, thủ đô là trụ sở chính. Tiêu Vũ mời đám người Bạch Nhất Nặc và người nhà họ Khương buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trụ sở chính của Vân Đình Chi Tinh cực kỳ xa hoa, ngoài cửa có bể phun nước lớn, mỗi một viên ngói một viên gạch đều tỏa ra mùi tiền.
Chờ mọi người ngồi xuống, trong phòng bao đột nhiên có một nhóm người khác tới.
Tiêu Linh đi đến, cười nói: “Anh, em và bạn liên hoan ở bên cạnh, vừa lúc trông thấy anh, anh mời ai ăn ở đây thế?”
Tiêu Linh cho rằng người anh ta mời là đám bạn xấu kia, kết quả quay đầu nhìn lại, kinh ngạc tột đỉnh: “Vãi đạn, đây không phải là bà chủ Bạch ư?”
Đám bạn thân sau lưng cô cũng rất kinh ngạc.
“Đúng là cô ấy, người sống luôn kìa.”
Những nữ sinh này trông thấy Bạch Nhất Nặc giống như là mèo thấy mỡ, mađói nhìn thấy bánh bao thịt, ánh mắt phát sáng khiến người ta sởn cả gai ốc.
Bạch Nhất Nặc không nhịn được lui về sau một bước.
Tiêu Linh vô cùng vui vẻ: “Anh, anh cũng biết em thích đồ ăn bà chủ Bạch làm cho nên đặc biệt mời cô ấy làm cơm cho em ăn đúng không?”
Tiêu Vũ: “...”
Tiêu Vũ lau mặt một cái, thở dài: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Anh ta giải thích ngọn nguồn sự việc với Tiêu Linh, Tiêu Linh không khỏi bóp cổ tay thở dài, thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu nữa là có thể kéo được bà chủ Bạch về rồi.
Bạch Nhất Nặc bị một đám nữ sinh vây quanh, quanh mũi là mùi nước hoa hồng thoang thoảng, cũng không khó ngửi mà thấm vào ruột gan.
Đám người kia cực kỳ nhiệt tình đối với Bạch Nhất Nặc. Một nữ sinh dáng dấp cực kỳ đẹp kéo cánh tay của Bạch Nhất Nặc, âm thanh trong veo: “Bà chủ Bạch, làm món ăn mà cô từng làm trong chương trình cho tôi đi.”
Đầu óc mơ hồ của Bạch Nhất Nặc bừng tỉnh, thì ra là bởi vì chuyện này.
Tô Mạt Mạt rửa tay xong trở về, nhìn thấy nữ sinh kia kéo Bạch Nhất Nặc, ngồi vị trí của mình.
Cô ấy không ở đây một lúc mà bà chủ đã bị người khác câu đi mất, còn để cô ta ngồi vị trí mình thường ngồi nữa.
Cô ấy có phần không vui: “Bà chủ bận rộn cả một ngày rồi, làm sao có thời giờ làm cho cô.”
Nữ sinh bị từ chối cũng không giận, cười híp mắt nói: “Thế lần sau tôi đến tiệm của cô ăn, cô sẽ hoan nghênh tôi chứ?”
Bạch Nhất Nặc nghiêng đầu nhìn mặt cô ta, khẽ ừ một tiếng. Dung mạo của cô ta cực kỳ ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy không khí như thấm mật, có rất ít người có thể so sánh được.
À đúng rồi, vẫn có đấy.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Thịnh Hàn. Thịnh Hàn có một khuôn mặt mà đến cả con gái cũng phải than thở không bằng.
Bởi vì vị trí gần Bạch Nhất Nặc đã bị người khác ngồi, Tô Mạt Mạt chỉ đành ngồi ở xa xa.
Cô ấy nhìn chằm chằm nữ sinh đoạt vị trí của mình, cắn răng, không xem được điện thoại nữa. Ngay khi cô ấy muốn tắt điện thoại di động thì lại liếc thấy màn hình mình xem lúc trước: “Ôi, bà chủ, sao chị lại lên hotsearch rồi?”
Bạch Nhất Nặc nhìn về hướng cô ấy, tò mò hỏi: “Vì sao?”
Tô Mạt Mạt mở hotsearch này ra, bừng tỉnh: “Vụ các cược trước đó của mọi người rất ầm ĩ, kết quả của cuộc so tài được lô ra, bây giờ trên mạng đang thảo luận chuyện này.”
Tô Mạt Mạt đưa điện thoại di động cho Bạch Nhất Nặc, Bạch Nhất Nặc đón lấy xem một chút, nhất thời kinh ngạc vô cùng.
Tên của hotsearch lại là #Bà chủ Bạch là nhan khống ư?#
Sau khi Bạch Nhất Nặc bình phục tâm trạng liền nhìn về phía Tô Mạt Mạt: “Chị nhớ trước đó em đã giúp chị đăng ký tài khoản của Bạch Ký, em giúp chị làm sáng tỏ đi.”
Đêm tìm vị vốn đã rất nổi, fan hâm mộ của Bạch Ký cũng rất nhiều, cuộc cá cược giữa Bạch Nhất Nặc và Khương Tân Di lại rất ầm ĩ, trong diễn đàn toàn là bài viết thảo luận kết quả cá cược.
[Gấp gấp gấp, bởi vì không biết kết quả nên đêm tôi không thể chợp mắt. Nghe nói thi đấu đã kết thúc, cầu xin đại thần đến hiện trường nói cho chúng tôi kết quả đi.]
[+ 10086.]
[+ số căn cước.]