“Đúng vậy.” Bạch Nhất Nặc cười nói: “Tôi sẽ làm hai mươi mốt món ăn.”
Người ở lại Đêm tìm vị bây giờ đều là đầu bếp giỏi, mỗi chi tiết đều phải tinh vi tỉ mỉ, tất nhiên phải tốn nhiều thời gian. Tổ chương trình suy nghĩ đến tình huống này, liền cho mọi người nhiều thời gian, nhưng không phải là không có giới hạn.
Thời gian quy định của Đêm tìm vị dài nhất là mười giờ. Thi đấu bắt đầu từ sáng sớm, cho dù đầu bếp làm chậm đến mấy cũng không thể chậm đến mức làm cho tất cả mọi người đợi đến đêm được.
Ký giả lại hít một hơi lạnh, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, cực kỳ khó tin, hỏi đầu tiên: “Thế thì làm sao có thể làm hết được?”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một phen rồi nói: “Tôi từng luyện tập ở chỗ ở rồi, đã khống chế thời gian. Nếu như tất cả thuận lợi thì có thể làm xong trước thời hạn quy định cuối cùng của cuộc thi.”
Máy quay của cameraman quay được cảnh tượng này, phát sóng trên màn hình lớn trong sân.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời. Giám khảo, khán giả và nhân viên công tác nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói đều kinh ngạc vô cùng.
Sau khi fan hâm mộ của Bạch Ký nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói thì vô cùng vui vẻ, cực kỳ lạc quan.
“Hai mươi mốt món ăn, nếu như làm xong thì chẳng phải là tràn đầy một bàn, sắc màu rực rỡ, phú quý cẩm tú. Nhóm giám khảo nhất định sẽ chưa kịp nhìn đã cho Bà chủ Bạch một phiếu rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy!”
Những người qua đường sinh lòng chờ mong: “Mười giờ, hai mươi mốt món ăn, bình quân mỗi món ăn chưa đến nửa giờ. Bất kể chất lượng của món ăn này như thế nào, chỉ dựa vào một người hoàn thành thì quả thực đúng là một chuyện khó.”
“Đúng thế. Nghe nói tuyển thủ An Án này là người kế thừa món ăn cung đình của tiền triều, đồ ăn cung đình nổi tiếng nhờ tinh xảo đẹp đẽ phức tạp. Để chiến thắng cho nên Bạch Nhất Nặc không thắng nhờ chất mà mở một con đường khác, chọn một con đường khác.”
“Nếu cô ấy nói như vậy thì chắc đã nắm chắc, thời gian làm mỗi món ăn không nhiều lắm, thắng nhờ số lượng.”
So với sự lạc quan của khán giả bình thường và fan hâm mộ của Bạch Ký, nhóm giám khảo tuyệt nhiên trái lại.
Giám khảo chính lắc đầu, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Lấy số lượng để thắng cũng không phải là một chuyện tốt.”
Giám khảo bên cạnh gật đầu, cực kỳ tán thành.
Tuyển thủ bình thường, ví dụ như An Án, sẽ dùng thời gian dài làm ra một món ăn hội tụ điều mình học được cả đời. Đây là cách chắc chắn nhất, cũng sẽ được nhóm giám khảo yêu thích nhất.
Bạch Nhất Nặc muốn làm hai mươi mốt món ăn. Thời gian bình quân của mỗi món ăn bình quân không quá nửa giờ, trừ thời gian xử lý nguyên liệu nấu ăn, thời gian còn lại còn ít hơn khi làm đồ ăn bình thường, có thể làm ra thứ tốt đẹp đến đâu được chứ?
Bọn họ là người trong ngành đã có thâm niên, món gì ngon mà chưa ăn qua, bữa tiệc lớn nào mà chưa từng thấy. Đồ ăn bình thường chỉ là nhất thời, chỉ có những món ăn chất lượng cao mới có thể khiến cho họ hai mắt tỏa sáng.
Một món ăn, nếu như không làm đến cực hạn thì làm sao có thể hấp dẫn họ?
Bạch Nhất Nặc làm như vậy không khỏi quá ngây thơ.
Giám khảo chính Ngụy Học Quân hơi lưỡng lự.
Ông ta là một vị trọng tài cuộc thi đầu bếp nấu ăn cấp quốc gia, đồng thời cũng có một thân phận đặc biệt, đó chính là phó viện trưởng viện bảo tàng thủ đô.
Giám khảo chính có thể tùy ý chọn tổ mình muốn đánh giá. Lúc đầu ông ta không phải giám khảo chính của tổ Bạch Nhất Nặc, có điều ông ta là bạn tốt với Tô Trân – giám khảo chính nhóm Bạch Nhất Nặc ở cuộc tranh tài lần trước. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, ông ta nghe thấy Tô Trân không ngừng khen ngợi cô.
Ông ta hứng thú với văn hóa cổ nên cực kỳ thích nghiên cứu đồ ăn cổ. Viện bảo tàng thủ đô có một viện riêng chuyên môn, tên là viện bảo tàng món ăn quốc gia, trong viện bảo tàng này bày mô hình món ăn ngon các triều đại, để du khách tham quan.
Ngụy Học Quân là người phụ trách của viện bảo tàng món ăn quốc gia.
Từ trước đến nay Bạch Nhất Nặc đã làm rất nhiều đồ ăn cổ, thậm chí còn có món ăn tự nghĩ ra, An Án cũng là người kế thừa của Văn Hội Lâu.
Tổ thi đấu này vô cùng kịch liệt.
Nội tâm ông ta tự nhiên sinh ra rất nhiều hứng thú, thế là chủ động xin điều tới tổ này.
Giám khảo bên cạnh cười: “Đây không phải là nấu ăn ở nhà, cũng không phải nấu ăn ở trong tiệm cơm mà là nấu ăn trong đấu trường. Chọn món ăn gì, làm như thế nào, làm tốt hay không đều là một loại chiến lược. Cô Bạch này còn cần tôi luyện thêm.”
Ngụy Học Quân thở dài, có phần buồn bã. Theo tình huống hiện tại để xem, nếu như sự việc thực sự giống như họ nghĩ thì cơ hội thắng của Bạch Nhất Nặc không lớn.