Bạch Nhất Nặc nghe thấy tên của mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cong môi cười. Vì món mô hình võng xuyên đồ này, cô không ngủ không nghỉ rất nhiều ngày, ngày hôm nay làm việc cường độ cao dài đến hơn mười giờ khiến cô hoa mắt chóng mặt.
May mà thứ bỏ ra đã có đền đáp, cô đã thắng.
An Án tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Lúc hai mươi món ăn xuất hiện, cậu ấy nhìn thấy chi tiết của những món ăn này, ngoài kinh ngạc còn có phần sợ hãi. Hai mươi món ăn này không món nào không hoàn mỹ, không món nào không đẹp, không lặp lại, nhiều kiểu cách, cực kỳ xuất sắc.
Long phượng trình tường của cậu ta không thể thắng món ăn này một trăm phần trăm được.
Nhưng An Án cũng không nâng cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của mình, cậu ta cảm thấy xác suất thắng chắc là 50 - 50.
Nhưng khi bức tranh cổ kia hiện ra, lúc mô hình võng xuyên đồ cuối cùng cũng thành hình, cậu ta ngây ra tại chỗ, nội tâm kinh ngạc tột đỉnh.
Trong lòng có một âm thanh càng lúc càng lớn, cậu ta thua rồi, chắc chắn thua rồi.
Tiêu chuẩn nấu ăn của người trong nước là sắc hương vị ý hình dưỡng.
Long phượng trình tường vốn là một món ăn xuất sắc về hình dáng. Nhưng ở trước mặt mô hình võng xuyên đồ, nó chỉ có thể coi là núi cao còn có núi cao hơn.
Mô hình võng xuyên đồ không chỉ có kích cỡ gấp hai mươi nó, là một cảnh quan hoàn chỉnh cỡ lớn, hơn nữa hàm ý đẹp đẽ, độ hoàn thành cực cao.
Càng chưa nói nó là một món ăn cổ đã thất truyền.
Sự xuất hiện của long phượng trình tường cũng có ý nghĩa văn hóa nhất định nhưng tuyệt đối không mạnh như mô hình võng xuyên đồ. Đây chính là món ăn cổ cả nghìn năm, vô số triều đại, là món ăn mà vô số người dốc hết tâm huyết nhưng không cách nào phục hồi được, bây giờ lại được Bạch Nhất Nặc tái hiện.
Long phượng trình tường không thắng được.
An Án cười, ngoảnh lại nhìn về phía Bạch Nhất Nặc trên ghế sô pha: “Cô rất lợi hại, thảo nào Kỷ Tử Hoài lại bái cô làm sư phụ.”
Người có thể được Kỷ Tử Hoài công nhận có thể kém được ư? Nhưng bởi vì tuổi tác và bối cảnh nên cậu ta đã xem thường Bạch Nhất Nặc rồi.
Lúc này, khiêm tốn sẽ có vẻ dối trá.
Bạch Nhất Nặc không khiêm tốn, ngược lại nói: “Cậu cũng không kém.”
An Án có tài nấu nướng hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của cậu ấy, xứng đáng với một câu khen ngợi.
An Án không phải một người bụng dạ hẹp hòi, rất nhanh đã chỉnh đốn tâm trạng xong, thậm chí chế nhạo: “Lúc nào thì thời tiết của Hải Thị khá tốt?”
“Năm sau đi.” Bạch Nhất Nặc cười nói.
Tuy bề ngoài họ nói đến thời tiết nhưng thật ra không phải vậy, họ đang nói khi nào thích hợp khởi hành.
Đến khi họ trở lại khán đài, Viên Ôn đang ngồi ở đó với vẻ mất mát.
Lúc mô hình võng xuyên đồ xuất hiện, ông ấy đã biết kết quả. Nhưng biết thì biết, có thể chấp nhận hay không là một chuyện khác.
Ông ấy không thể nào chấp nhận được hiện thực, cho tới bây giờ vẫn ngơ ngác. Bạch Nhất Nặc không chỉ cướp mất Kỷ Tử Hoài, còn muốn cướp đi anh em nhà họ An.
Viên Ôn vô cùng nghi ngờ, lẽ nào Bạch Nhất Nặc là cái cuốc thành tinh?
Bạch Nhất Nặc nhìn dáng vẻ này của ông ấy là có thể biết ý nghĩ của ông ấy. Cô đặt mình vào hoàn cảnh của Viên Ôn thì cũng không thể chấp nhận nổi, nhưng cô không muốn bỏ qua đầu bếp ưu tú khó khăn lắm có được!
Anh em nhà họ An khiến danh hiệu nhan khống của cô càng vang dội hơn, nếu cô đã gánh nỗi oan ức này thì không thể giỏ tre múc nước, thành công dã tràng, trả lại anh em nhà họ An cho Viên Ôn được.
Bạch Nhất Nặc thở dài, nhìn về phía Viên Ôn: “Chú ơi, chú có muốn đến Bạch Ký không?”
Tô Mạt Mạt bên cạnh cực kỳ tán thành: “Người một nhà nên tụ hội đông đủ.”
Samoyed cũng dùng móng vuốt vỗ cánh tay Quý Dư Trì giống như đang nói “Đúng rồi đúng rồi”.
Viên Ôn: “...” Đào tường đào đến tận đầu mình rồi.
Thật ra không phải Viên Ôn không thể đi khỏi Văn Hội Lâu. Bây giờ Viên Ôn là tầng quản lý, đầu bếp lo liệu Văn Hội Lâu đều là do ông ấy bồi dưỡng. Cho dù ông ấy không ở đây thì Văn Hội Lâu cũng có thể tiếp tục vận hành.
Nhưng Viên Ôn vẫn từ chối: “Không được không được.” Ông ấy là người nắm quyền vẫn phải ở lại chỗ này mới ổn.
Bạch Nhất Nặc tiếc nuối thở dài.
Từ khi đào được Khương Tân Di, lại đào được anh em nhà họ An, dường như cô hơi nghiện loại cảm giác tuyển người này.
Nếu như Viên Ôn cũng cá cược một lần với cô thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà Viên Ôn không phải thanh niên, không dễ dàng xúc động, sẽ không dễ dàng rơi vào tròng.
Bạch Nhất Nặc nghĩ tới đây, nội tâm càng thêm tiếc nuối. Viên Ôn là một đầu bếp thâm niên, kinh nghiệm phong phú, còn lợi hại hơn anh em nhà họ An.
Thật ra Viên Ôn đã có phần động lòng.
Ba đứa bé đều ở Bạch Ký, ông ấy không yên tâm. Mặc dù không thể rời khỏi thủ đô trong thời gian dài nhưng mà sau này có thể đi thăm vào lúc rảnh rỗi.
Nhưng Viên Ôn không nói ra.
Bởi vì trạng thái của cô Bạch này thật sự quá đáng sợ. Ngộ nhỡ bây giờ ông ấy lỡ miệng, An Thanh lại cầu xin thì ông ấy thực sự chưa chắc có thể chống lại được.