Bạch Nhất Nặc vừa dứt lời, không khí như bị đống cứng, không có chút âm thanh nào, nghe được cả tiếng kim rơi.
Trợ lý Giang nhận được điện thoại khẩn cấp của một khách hàng, lập tức đí về hướng này, vừa lúc nghe được Bạch Nhất Nặc nói “xin lỗi”.
Đầu óc trợ lý Giang nhanh nhạy, lập tức hiểu rõ. Tim anh đập thình thịch, vô cùng hối hận vì hành vi của mình. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, anh có ăn điện thoại di động cũng sẽ không đi tới đây.
Anh chỉ là trâu ngựa làm việc quần quật bình thường, sao phải đối mặt với cảnh tượng cấp trên tỏ tình thất bại cơ chứ?
Dựa theo kinh nghiệm của thư ký cùng nghề ở những công ty khác, sau khi gặp phải tình huống này, họ sẽ rất khó để xử lý quan hệ với sếp.
Nói cách khác, sếp xử lý chuyện này rất khó nhưng xử lý bạn thì chẳng phải rất đơn giản ư?
Phúc lợi của Thịnh Cảnh tốt, tiền đồ rộng mở, sếp cũng tốt, anh không muốn nghỉ việc đâu!
Trợ lý Giang ngây ra tại chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bắt đầu suy nghĩ chuyện nộp sơ yếu lý lịch.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng vang.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Bạch Nhất Nặc ngã vào trong lòng Thịnh Hàn.
Trợ lý Giang: “???”
Không phải cô từ chối sếp ư?
Trợ lý Giang không nghĩ ra, chẳng lẽ đã đổi ý?
Một giây kế tiếp, âm thanh căng thẳng của Thịnh Hàn truyền đến: “Mau tìm bác sĩ!”
Bạch Nhất Nặc mơ một giấc mơ rất dài.
Cô mơ thấy mình khi còn bé.
Lúc cô sinh ra đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, từ khi cô bắt đầu có kí ức, sau khi tay của mẹ lướt qua nốt ruồi lệ này sẽ thở dài xa xôi: “Con gái có nốt ruồi lệ, tương lai sẽ khổ. Đa sầu đa cảm, là người mềm yếu, dễ chịu tổn thương tình cảm.”
A hoàn bên cạnh mẹ biết một ít bí pháp cung đình, cũng chính là chất lỏng có tính ăn mòn. Mẹ muốn để a hoàn xóa nốt ruồi ở đuôi mắt cho cô.
“Xóa khi còn bé thì sau này lớn lên sẽ không để lại sẹo, rất nhiều cô gái đều dùng loại thuốc này, con yên tâm.”
Cô không sao cả, liền đồng ý.
Nhưng cha là một người không tin quỷ thần: “Nghe nói phương pháp này rất đau, sao nàng lại nhẫn tâm để nó chịu khổ?”
Mẹ tức giận nói: “Nói bậy, sao thiếp lại nhẫn tâm để nó chịu khổ, thiếp muốn tốt cho nó. Tục ngữ nói, nốt ruồi lệ phải dùng nước mắt để trả.”
Cha không đồng ý, còn lấy đạo lý nho gia ra làm luận chứng cho suy nghĩ của mình: “Da tóc cơ thể nhận từ cha mẹ, không thể được, không thể được.”
Mẹ: “Cái đồ thư sinh cổ hủ!”
Cha cười ha hả: “Tôi cảm thấy nốt ruồi này rất tốt, không cần thiết xóa đi. Tử không bàn chuyện quái dị quỷ thần, không nên tin mấy thứ này. Hơn nữa...”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Hơn nữa?”
Cha: “Có cha mẹ bảo vệ con, làm sao có thể để cho con chịu khổ? Hơn nữa Thỏ Đen thông minh lắm. Thanh Hà, so với việc lo lắng con gái chịu khổ, chi bằng nàng hãy lo lắng con rể tương lai sẽ chịu khổ đi. Nốt ruồi lệ này phải dùng nước mắt để trả, nói không chừng không phải dùng nước mắt con gái mà là dùng nước mắt của con rể đấy.”
Mẹ: “... Nói bậy.”
Bạch Nhất Nặc cầm tinh con thỏ, lại vừa lúc sinh ra vào một đêm trăng tròn, cha mẹ bèn gọi cô là Thỏ Đen, là biệt danh của trăng.
Triều Đại Ngụy không chỉ có phong tục cởi mở, hơn nữa địa vị của phụ nữ cũng cao. Cha mẹ gửi gắm kỳ vọng vào cô, hy vọng cô lớn lên trở thành một người có thể một mình đảm đương một phía nên không gọi nhũ danh của cô nữa, ngay cả chính cô cũng sắp quên mất.
Bạch Nhất Nặc bị chọc bật cười, trong lòng cũng có phần cảm động. Bím tóc trên đầu cô lắc lắc, an ủi mẹ: “Không sao đâu ạ, về sau con sẽ không thích ai, cũng sẽ không bị tổn thương.”
“Con nhóc này.” Mẹ oán trách. Sau khi được khuyên giải một phen, bà đã từ bỏ, thế là nốt ruồi lệ đã trốn thoát một kiếp này, không bị xóa đi.
Bạch Nhất Nặc mở hai mắt ra, tỉnh lại khỏi giấc mộng dài, nhìn chằm chằm trần nhà trên nóc. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
Đây là nơi nào?
Cô ngồi dậy, nhìn chung quanh, kinh ngạc phát hiện mình không ở trong nhà mà đang trong một phòng bệnh. Phòng bệnh một người này có diện tích rất lớn, không giống phòng bệnh mà giống nơi ở hơn. Sáng sủa sạch sẽ, tủ trên đầu giường bày hoa tươi, hoàn cảnh yên tĩnh.
Cô nhìn tay trái của mình, trong tay trái cắm kim tiêm, phía trên treo chai truyền nước.
Bạch Nhất Nặc xoa xoa huyệt Thái Dương, cô nhớ trước đó đang nói chuyện với Thịnh Hàn ở hành lang sân thể dục, trước mắt trời đất xoay chuyển, sau đó không nhớ được gì nữa.
Cô biết một chút về y học, thế là đặt tay phải lên trên tay trái, bắt mạch cho mình. Mạch tượng của cô yếu ớt, khí huyết khuyết thiếu cho nên mới dẫn tới đại não thiếu dưỡng khí rồi ngất xỉu.
Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên sáng lên.
Bạch Nhất Nặc lấy tới xem, phát hiện trên điện thoại di động mình có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn là do công nhân viên của mình gửi tới.