Lúc ban đêm, cô cố ý không ngủ, chuẩn bị tóm kẻ này.
Đồng hồ đã chạy nhiều giờ, người kia vẫn chưa tới. Bạch Nhất Nặc không chịu nổi cơn buồn ngủ, ý thức dần dần mờ nhạt.
Đúng lúc này, tay nắm cửa phòng bệnh đột nhiên chuyển động. Cửa phòng mở ra, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Người kia không làm hại cô, đi thẳng tới ghế bên cạnh, lặng lẽ ngồi xuống. Ngoài phòng có tuyết lớn to như lông ngỗng, bởi vì anh ấy đến nên trong không khí thoảng mùi tuyết mùa đông lạnh thấu xương.
Tóm được anh ấy rồi!
Bạch Nhất Nặc giả vờ ngủ, thân thể vẫn không nhúc nhích. Đây là kỹ năng cô đã luyện được khi còn bé, chuyên để lừa cha mẹ, không ai có thể nhìn ra được.
Người bên cạnh vẫn không hành động, cũng không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến, dường như đang lẳng lặng nhìn cô.
Bạch Nhất Nặc vô cùng kiên trì, chờ mãi chờ mãi.
Qua mấy giờ, đến rạng sáng, có lẽ người kia đã mệt mỏi, thế là ghé vào mép giường bệnh mà ngủ.
Bạch Nhất Nặc cảm giác bên cạnh giường bệnh bị người đè lên, cô không vội, tiếp tục chờ, đến khi hô hấp của người kia trở nên đều đều, chắc là đã ngủ rồi mới mở mắt ra.
Cô ngoảnh lại nhìn sang, con mắt lập tức trợn to. Thịnh Hàn ghé vào bên cạnh giường bệnh của cô, chỉ lộ ra nửa bên mặt, hô hấp đều đều.
Cuối cùng Bạch Nhất Nặc cũng hiểu người trông nom mình mấy buổi tối gần đây là ai, cũng đã hiểu tại sao buổi tối Tô Mạt Mạt luôn đi rất vội vã.
Nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn có chỗ nghi ngờ.
Bạch Nhất Nặc tưởng là sau khi bị cô từ chối, anh ấy sẽ không tới nữa, nhưng anh ấy vẫn tới.
Thịnh Hàn không quấn lấy cô nữa đúng như lời anh ấy nói. Nhưng lại trông nom cô cả đêm, lặng lẽ bỏ đi trước khi cô tỉnh lại giống như nàng tiên ốc vậy.
Suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Bạch Nhất Nặc, lòng rối như tơ vò.
Hai người bọn họ cách nhau rất gần.
Bạch Nhất Nặc nhớ tới trước đây bọn họ nói tới vấn đề liên quan đến kỳ môn độn giáp, anh ấy từng hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô, cũng nói cho mình ngày sinh tháng đẻ của anh ấy.
Hai người bọn họ là bạn cùng tuổi, anh ấy chỉ lớn hơn mình nửa tuổi.
Ngoại hình của Thịnh Hàn có chứa tính công kích, giống như thuốc độc vậy. Bình thường lúc gặp mặt, trên trán anh luôn mang theo vẻ sắc bén. Khi ngủ, vẻ sắc bén này gần như biến mất tăm. Vẫn đẹp như trước nhưng sẽ không làm người ta bị thương.
Tư thế ngủ của anh làm một lọn tóc mái màu đen rủ xuống, tóc mái che khuất mặt mày của anh, khiến người ta nhìn không rõ lắm.
Như thể bị ma xui quỷ khiến, Bạch Nhất Nặc vươn tay ra, gạt lọn tóc mái này đi. Đến khi làm xong chuyện này, cô mới bất giác ý thức được mình đã làm gì, trên mặt không tự chủ được bắt đầu nóng lên.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh di chuyển. Không biết Thịnh Hàn mơ thấy cái gì, chân mày đẹp đẽ nhíu lại. Bạch Nhất Nặc giật nảy mình, cho là mình đã đánh thức anh ấy, thế là lập tức nhắm mắt lại.
Một lát sau, cô phát hiện anh ấy chưa tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cơn buồn ngủ kéo tới, ý thức của cô dần dần mờ nhạt, dần dần tiến vào mộng đẹp giống như người bên cạnh.
Sáng ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại, Bạch Nhất Nặc phát hiện người ngủ bên cạnh đã biến mất, dường như ký ức tối hôm qua chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Tô Mạt Mạt mang đến cơm sáng mà Kỷ Tử Hoài làm riêng cho.
Sau khi ăn xong, Bạch Nhất Nặc nói: “Bác sĩ bảo chị có thể xuất viện rồi.”
“A... Được!” Tô Mạt Mạt liền vội vàng gật đầu.
Một lát sau, Tô Mạt Mạt muốn nói lại thôi, giọng điệu kích động: “Bà chủ, chị và bên cung ứng nguyên liệu nấu ăn của chị quen nhau thế nào vậy?”
“Hôm trùng cửu đi núi linh nên quen biết.”
“Thế ạ, vậy bình thường quan hệ của hai người thế nào?”
“Cũng tạm.” Bạch Nhất Nặc hỏi ngược lại: “Sao em lại hỏi vấn đề này?”
Tô Mạt Mạt liền vội vàng xua tay: “Không có gì, không có gì.”
“Mạt Mạt, có phải em có việc gì giấu chị không?”
“Tuyệt đối không có!”
“Em thật sự không có ư? Nếu như chị phát hiện em lừa chị thì chị sẽ không làm đồ ăn cho em nữa.”
Lời này đâm thẳng vào chỗ đau, Tô Mạt Mạt nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói, nghĩ đến tình huống đó thì vô cùng đau khổ liền vội vàng khuất phục: “Bà chủ, em sai rồi, là thế này...”
Tô Mạt Mạt kể lại chuyện đã xảy ra: “Em không cố ý giấu chị đâu, nhưng anh ta không cho em nói, nói chị không muốn gặp anh ấy. Tất nhiên em phải nghe theo lời của chị rồi.”
Bạch Nhất Nặc thở dài, trầm mặc hồi lâu, nói: “Xuất viện trước đi, thi đấu sẽ bắt đầu vào ngày kia.”
Nhưng cuộc thi của Bạch Nhất Nặc không thành.
Trước đó Bạch Nhất Nặc rút được vị đầu bếp Ngô Tư chuyên ẩm thực Sơn Đông kia, điểm tích lũy của hai người bọn họ cùng đứng đầu. Nhưng Ngô Tư đã thua Kỷ Tử Hoài, tiến vào tổ người thua thế là cuộc tranh tài này đã bị xóa bỏ rồi.
Điểm tích lũy của Bạch Nhất Nặc cao nhất, thi đấu ít nhất. Tổ chương trình bảo cô yên tâm ở nhà chờ tin tức. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cuộc thi tiếp theo chính là trận chung kết.
Sau khi Bạch Nhất Nặc xem xét tỉ mỉ danh sách thì rút ra một cái kết luận, nếu như Kỷ Tử Hoài thắng nữa thì trận chung kết sẽ là trận quyết đấu giữa hai thầy trò bọn họ.
Sau khi cô về nhà, vừa hay là lúc chương trình phát sóng về mô hình võng xuyên đồ.
Trong chốc lát, trên mạng dấy lên sóng to gió lớn.