Bạch Nhất Nặc bị anh ấy kéo đến góc hành lang của trung tâm mua sắm. Đây là lối phòng cháy chữa cháy, không có bất kỳ ai.
Anh ấy quá khỏe, Bạch Nhất Nặc không đọ được, bị anh ấy ấn vào góc tường.
Bạch Nhất Nặc vặn cổ tay nhưng vẫn không thoát được.
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp đan vào nhau. Loại khoảng cách này khiến Bạch Nhất Nặc rất hoảng hốt: “Anh làm cái gì đấy?”
Thịnh Hàn cúi đầu nhìn cô, âm thanh có phần khàn khàn: “Em không thích tôi thì cũng đừng thích người khác, có được không?”
Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn anh ấy. Đuôi mắt anh ấy hơi đỏ, có nhiều tơ máu, cả người mang vẻ đau bệnh, như đang đè nén cái gì.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy. Thậm chí cô còn hoài nghi nếu như mình từ chối thì một giây kế tiếp anh ấy sẽ rơi lệ.
Bạch Nhất Nặc run rẩy trong lòng, nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt của anh ấy: “... Anh đã có người làm bạn với mình rồi, vì sao còn quấn lấy tôi?”
Vừa nãy anh đã có niềm vui mới, giờ còn làm ra vẻ nặng tình. Bạch Nhất Nặc hơi tức giận trong lòng, lời nói khó tránh khỏi mang theo một ít tâm trạng.
Cô nói xong mới phát giác có phần không ổn, dường như lời cô nó có vẻ ghen tuông.
Quả nhiên, sau khi người đàn ông nghe thấy lời của cô thì động tác trên tay dừng lại, không khí như bị đông cứng.
Thịnh Hàn có phần khó tin, nội tâm phát lên vui mừng giấu kín: “Em đang ghen.”
Anh ấy không dùng câu nghi vấn mà là câu trần thuật thực sự.
Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu nguýt anh ấy, khuôn mặt có phần đỏ lên: “Không có!”
“Em đỏ mặt rồi.”
Bạch Nhất Nặc lập tức phản bác: “Tôi tức nên mới đỏ.”
“Đó là thân thích của tôi, là em họ tôi. Chúng tôi vừa hay gặp nhau bèn chọn một thứ để nó biếu ông ngoại.”
Bước chân Bạch Nhất Nặc hơi ngừng, thì ra là em họ...
Đúng lúc này, cổ tay vốn bị nắm của cô được đặt một thứ lạnh như băng vào.
“Tôi tới nơi này là muốn mua quà cho em rồi lại đi gặp em.”
Bạch Nhất Nặc nhìn về hướng cổ tay của mình, trên cổ tay trắng tinh là một cái vòng tay phỉ thúy.
Vòng tay phỉ thúy này là vòng tay cao băng phiêu hoa. Bên trong vòng tay có hoa cỏ xanh tinh tế như đồng hóa trong thủy mặc trong veo, tự nhiên linh động.
Cô rất thích những chiếc vòng tay bằng ngọc, nhưng sau khi đi tới hiện đại không có tiền tài để cho cô sưu tầm, cho dù có tiền cũng tốn vào việc mở tiệm. Có lần nhắc tới chuyện này với các khách hàng, họ cảm thấy sở thích này của cô không thực tế, vừa đốt tiền vừa cổ lỗ sĩ, nói có số tiền này thì thà rằng đi mua nhà đầu tư cổ phiếu. Cô đã từng tùy ý tán gẫu chuyện này với Thịnh Hàn, còn nói mình thích nhất là phỉ thúy, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ.
Nếu như nhớ không lầm, ở hiện đại, loại vòng tay phỉ thúy này phải từ chục triệu trở lên.
Bạch Nhất Nặc lập tức vươn tay muốn cởi chiếc vòng tay này ra, nhưng đúng lúc này, tay kia của cô cũng bị tóm lấy, nhiệt độ của đối phương khiến da của cô có phần nóng rực lên.
“Nếu như em không cần thì tôi sẽ vứt nó đi.”
Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn vào mắt của đối phương. Thịnh Hàn cho là sau khi cô nổi máu ghen sẽ không còn có dáng vẻ lạnh lùng lúc trước nữa, giữa hai lông mày toát ra vẻ hăng hái.
Anh ấy cong môi, trong mắt mang theo nụ cười, trần thuật sự thực: “Em thích tôi.”
“Tôi không có.” Bạch Nhất Nặc mạnh miệng.
“Em có.”
Hai người anh một câu tôi một câu hồi lâu, cãi nhau giống như học sinh tiểu học.
Cuối cùng Bạch Nhất Nặc cắn răng nói: “Anh thật ấu trĩ.”
Nhưng Thịnh Hàn không tức giận, âm thanh trầm thấp: “Nhưng em thích tôi, không phải sao?”
“Nặc Nặc, cho tôi một cơ hội, được không?”
Bạch Nhất Nặc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy, gương mặt có phần nóng lên. Quả thật cô khá để ý đến anh ấy, đối với chuyện này, cô không cãi thắng anh ấy được nhưng cũng không muốn chịu thua như thế.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy: “Tôi phải khảo sát anh một khoảng thời gian. Nếu như trong khoảng thời gian này tôi phát hiện chúng ta không hợp thì sẽ không được.”
Phương thức này có thể khiến người thận trọng như cô tỉ mỉ dò xét đoạn quan hệ này. Cô có phần chột dạ, cô dùng phương thức khảo sát này là để tuyển nhân viên trong tiệm, hy vọng anh ấy sẽ không phát hiện ra.
“Một khoảng thời gian là bao lâu? Cụ thể hơn đi.”
“Một tháng.”
“Được.”
Sau khi rời đi, Bạch Nhất Nặc tìm được Tô Mạt Mạt.
Cô đã đồng ý với Thịnh Hàn, nếu như một tháng sau, cô hãi lòng về anh ấy thì hai người bọn họ sẽ ở bên nhau, ngược lại thì không được.
Tô Mạt Mạt vừa lo lắng vừa hóng hớt: “Bà chủ, không sao chứ?”
“Không sao.” Bạch Nhất Nặc lắc đầu.
Tô Mạt Mạt nhìn về phía Thịnh Hàn sau lưng cô, nội tâm bất mãn. Trước kia cô ấy tưởng là người này thích bà chủ, không ngờ hôm nay lại thấy anh ấy cùng những nữ sinh khác đi dạo phố. Cô ấy sợ bà chủ tức giận, thế là kéo cô đi, không ngờ anh ấy lại lôi bà chủ đi.
Lại là một kẻ không tuân thủ nam đức.
Đúng lúc này, Tề Vận đã đi tới, gọi một tiếng anh họ với Thịnh Hàn. Tô Mạt Mạt bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra.
Bạch Nhất Nặc không muốn nán lại lâu, bèn kéo Tô Mạt Mạt rời đi.
Vừa rồi lúc anh họ rời đi, Tề Vận vô cùng hiếu kỳ. Anh họ kỳ lạ như thế, chẳng lẽ đó là chị dâu tương lai của mình?
Kết quả chờ một lát sau đã nhìn thấy Bạch Nhất Nặc.
Cô ta không chỉ bất ngờ mà còn nhận ra sự kỳ lạ. Không phải chứ không phải chứ, lẽ nào bà chủ Bạch sẽ là chị dâu họ tương lai của cô ta?
Khá lắm, phải mau đem tin tức này nói cho cô mình!