Quý Dư Trì là một người rất tinh, nhìn thấy nét mặt của cô, trong nháy mắt hiểu rõ, tâm trạng hơi chùng xuống.
“Thế thì đúng là quá đáng tiếc. Đúng rồi, Từ Nghiêu có ở đây không? Tôi đi tìm Từ Nghiêu.”
“Được, anh ấy ở phía sau.”
Từ Nghiêu đeo khẩu trang, đang pha trà. Anh ta nhìn thấy Quý Dư Trì qua đây thì vui mừng đưa một chén trà cho Quý Dư Trì.
Quý Dư Trì nhận lấy trà, hàn huyên trong chốc lát với anh ta, sau đó nói bóng nói gió: “Đúng rồi, tôi nghe đạo diễn Vương nói, gần đây có một bộ phim truyền hình chế tác lớn, nam hai bên trong rất thích hợp với cậu, cậu có muốn đi casting hay không?”
Từ Nghiêu cười nói: “Thôi thôi.”
“Vì sao?” Trong lòng Quý Dư Trì kinh ngạc không thôi.
“Thật không dám giấu giếm.” Từ Nghiêu thở dài: “Trước kia tôi rất cô độc, dễ dàng đè nén tâm trạng. Trong tiệm nhiều người, cũng tương đối náo nhiệt, tôi thường cùng khách hàng trò chuyện, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, có chút độ hot rồi. Còn về quay phim, sang năm hẵng nói đi.”
“Mỗi ngày tôi đeo khẩu trang trò chuyện với người khác, người khác không nhận ra tôi, tôi có được cảm giác ung dung trước khi nổi tiếng.”
“Quan trọng nhất là bà chủ nấu cơm thật sự quá ngon! Tôi vui đến quên cả trời đất, điều này không thể trách tôi được.”
Quý Dư Trì: “...”
Anh ta nói như vô tình: “Cậu biết tôi là công nhân viên kỳ cựu, thật ra tôi rất muốn trở về.”
Từ Nghiêu là một người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của anh ta. Nhưng hiểu thì hiểu, anh ta vẫn không muốn đồng ý.
Thế là anh ta nói thẳng: “Tôi nghe bà chủ nói, bây giờ không tuyển người nữa. Cậu muốn tôi đi sao? Nhưng mà tạm thời tôi không muốn như vậy.”
Không thể không nói, bữa ăn công nhân của Bạch Ký thực sự quá tuyệt vời. Không chỉ Bạch Nhất Nặc làm bếp chính mà còn có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng phối hợp.
Đồ ăn trên bàn hội tụ cái tươi của năm hồ bốn bể, vẻ đẹp của muôn sông nghìn núi, là thứ mà hầu như tất cả khách hàng đều không ăn được.
Mỗi ngày lúc ăn cơm chính là lúc anh ta vui vẻ nhất.
Quý Dư Trì: “...”
Từ Nghiêu thấy bầu không khí lúng túng, thế là nâng chén trà lên, chuẩn bị bỏ chạy: “Không nói nữa không nói nữa, tôi đi đưa trà, đây là bích loa xuân phải đưa đến lầu ba, khách hàng vội lắm đấy.”
Quý Dư Trì nhìn bóng lưng của anh ta: “...”
Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng!
Quý Dư Trì hiểu rõ trong lòng, quyền quyết định vẫn là ở trên người Bạch Nhất Nặc, thế là lại tìm đến Bạch Nhất Nặc.
Quý Dư Trì mặt mày u buồn: “Bà chủ, trước kia tôi từng ở chỗ này, công việc thuần thục.”
Bạch Nhất Nặc ngồi một mình ở chỗ ngồi gần cửa sổ lầu một, nơi đây đã được sửa chữa lại trở nên cực kỳ lớn, có nhiều ánh sáng. Ngoài ra, nơi này còn là một không gian riêng tư, chung quanh không có bàn cho khách. Cô thích nhất là ngồi ở chỗ này uống trà đọc sách trong thời gian nhàn hạ.
Bạch Nhất Nặc nhìn về phía anh ta, có phần do dự: “Tôi cũng rất muốn nhận anh, nhưng bây giờ người trong tiệm đã đủ rồi.”
Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào cục diện bế tắc.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một con chó đi tới. Con chó này cao ngang cẳng chân người, lông khắp người trắng như hoa tuyết.
Quý Dư Trì đến rừng sâu núi thẳm quay phim, không tiện mang theo chó, thế là để Samoyed ở lại Bạch Ký.
Sau khi anh ta đi, Samoyed phồng lên giống như bong bóng, lớn hơn trước đây, cũng càng ngày càng thông minh. Nó bình thường nghịch ngợm gây sự, căn bản không sợ người, chỉ có lúc đối mặt với Bạch Nhất Nặc sẽ hết sức ngoan ngoãn.
Samoyed thuần thục ngồi xổm bên chân Bạch Nhất Nặc, con mắt nhìn chằm chằm thịt khô trên bàn. Bạch Nhất Nặc lấy thịt khô đặc chế từ trong khay trên bàn ra, nhét vào miệng Samoyed. Đối phương cắn thịt khô, vô cùng vui mừng nhận lấy.
Trước khi đi Samoyed nhìn thoáng qua Quý Dư Trì nhưng không dừng lại, hừ một tiếng, bước đi mất với dáng vẻ không nhận người thân.
Quý Dư Trì: “...”
Nó còn nhớ anh ta là chủ nhân của nó không vậy?
Bạch Nhất Nặc giải thích: “Anh đi quá lâu rồi, có lẽ nó hơi tức giận cho nên không để ý tới anh. Thật ra nó nhớ anh lắm, thường xem hình của anh.”
Quý Dư Trì có phần cảm động, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Nhất Nặc nghĩ thầm, cô rất thích Samoyed, hay là yêu ai yêu cả đường đi một lần, để anh ta ở lại làm bạn chơi với chó đi.
Cô bèn quyết định: “Như vậy đi, công việc trong tiệm đã phân chia xong rồi. Hay là về sau anh đón khách ở lầu một đi. Nếu như anh không muốn lộ mặt thì có thể đeo khẩu trang.”
Quý Dư Trì nhìn ra ý nghĩ của cô, không khỏi tức cười: “...”
Trong đầu của anh ta dần hiện ra bốn chữ lớn “chủ được nhờ chó”.
Không ngờ địa vị của anh ta lại thấp đến mức này.
Anh ta thở dài: “Được.”
Buổi tối, Quý Dư Trì và Từ Nghiêu gặp nhau ở bếp saui.
Từ Nghiêu cực kỳ kinh ngạc, nói chuyện với anh ta, thế mới biết anh ta đã ở lai.
Nhưng giọng điệu của Quý Dư Trì hơi lạnh nhạt, dường như không muốn nói chuyện phiếm với anh ta, khiến Từ Nghiêu có phần xấu hổ.
Nhưng mà anh ta cũng rất tủi thân. Bản thân anh ta làm việc nhờ bản lĩnh, đãi ngộ rất tốt, tại sao phải nhường cho người khác?
Con thuyền tình bạn của hai người nói lật là lật.
Quý Dư Trì nghĩ thầm, có câu, chó là bạn của còn người, đáng tin giống như bạn bè. Nhưng sự thực chứng minh, chó còn đáng tin hơn bạn bè!
Sau vòng giải trí truyền ra một tin đồn, tin đồn này chỉ được truyền trong vòng rất nhỏ, có người nói là bởi vì bọn họ không muốn tiết lộ nơi điều dưỡng này cho nên không để người khác truyền bá quá xa. Tin đồn nói ở một nơi nào đó của Hải Thị có một chỗ an dưỡng rất tốt. Minh tinh có gánh nặng, áp lực lớn. Nếu như muốn giải sầu thì nơi an dưỡng kia chắc chắn có thể giúp được bạn, bây giờ đã giúp được nhiều minh tinh rồi.
Còn về tin đồn này là thật hay giả thì không có mấy ai biết.