“Không phải là không có khả năng này.” Tư Tuyết muốn nói lại thôi.
Thịnh Tu Viễn càng nghĩ, mày nhíu lại càng chặt.
Chuyện này đối với nhà gái mà nói, khó tránh khỏi có chút quá tổn thương.
Dường như chỉ là để tìm một đầu bếp nữ.
“Nếu như nó không phải thật lòng thì tuyệt đối không thể để nó đi quấy rầy bà chủ.” Thịnh Tu Viễn nói.
Thịnh Tu Viễn thở dài. Ôi, nếu như là thật lòng thì đương nhiên là tốt nhất, ông ấy nhất định sẽ ủng hộ con mình theo đuổi đối phương. Nhưng nếu như chỉ là giả vờ giả vịt thì ông ấy nhất định phải giáo dục con trai, không thể để cho gia phong bất chính.
Tư Tuyết gật đầu, cực kỳ tán thành. Bà ấy và Thịnh Tu Viễn không phải hôn nhân lợi ích, mà là bởi vì chân ái mới ở chung với nhau. Nếu như con trai không phải thật lòng đối đãi cô bé thì bà ấy không thể chịu được.
Thịnh Tu Viễn tương đối thận trọng, không muốn gọi điện thoại hỏi chuyện này, thế là trọng trách liền giao cho Tư Tuyết.
Lúc buổi tối, trong ánh mắt chờ mong của Thịnh Tu Viễn, Tư Tuyết bấm điện thoại.
Tiếng Thịnh Hàn truyền đến từ trong loa, chung quanh có phần ầm ĩ: “Mẹ, sao vậy?”
Tư Tuyết muốn nói lại thôi: “Con trai à, mẹ hiểu suy nghĩ của con. Vì ăn ấy mà, không mất mặt, nhưng...”
Thịnh Hàn: “???”
“Mẹ đang nói cái gì đấy, sao con không hiểu gì cả?”
Tư Tuyết: “Mẹ muốn nói, cô Bạch có tính cách tốt, ba mẹ tôn trọng sự tự do của con, nhưng con không thể bắt nạt người tốt. Yêu đương không phải tìm bảo mẫu, con không thể bởi vì người ta nấu cơm ngon mà đi lừa người ta. Nếu như con làm thế thì mẹ sẽ là người đầu tiên ngăn cản con.”
Thịnh Hàn: “...”
Anh ấy xoa xoa huyệt Thái Dương, liên tưởng đến chuyện của Tề Vận, có phần hiểu được ý của cha mẹ.
“Cha mẹ nghĩ đi đâu thế, con không có ý nghĩ này.”
Thịnh Hàn không ngờ cha mẹ sẽ hỏi chuyện như vậy, hiếm khi có chút ngượng ngùng. Anh ấy trầm mặc một hồi lâu, nói: “Tôi... thật lòng thích cô ấy.”
Tư Tuyết mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Vậy đối phương thì sao? Con trai à, nếu như đối phương thực sự không thích con thì con cũng không thể ngày ngày quấn lấy người ta.”
Sau khi Thịnh Tu Viễn nghe thấy lời của bà ấy, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Tuyết, vẻ mặt khó hiểu.
Rõ ràng trước khi hai người bọn họ ở bên nhau, Tư Tuyết vẫn luôn theo đuổi ông ấy, thế tiến công hung mãnh.
Sao Tư Tuyết còn nói ra được câu này?
Tư Tuyết nhận thấy ánh mắt của ông ấy, thế là cầm ống nghe, nhỏ giọng nói: “Tôi tiêu chuẩn kép không được sao?”
Ngộ nhỡ Thịnh Hàn làm phiền Bạch Nhất Nặc, cô kéo cả nhà bọn họ vào danh sách đen thì phải làm sao. Lửa ở cổng thành, vạ lây người vô tội!
Thịnh Tu Viễn: “...”
Thịnh Hàn không muốn bàn chuyện này cùng cha mẹ, thế là tùy ý nói: “Bây giờ còn đang theo đuổi, qua một thời gian ngắn nữa cha mẹ sẽ biết.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Tư Tuyết đã yên tâm, con trai không phủ nhận, vậy hẳn là mũi tên hai chiều rồi. Sau đó, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng.
Bà ấy vốn đã thích Bạch Nhất Nặc, hơn nữa con trai cũng thích cô. Bà ấy thấy vậy thì mừng, hận không thể giúp đỡ tác hợp.
Tư Tuyết ngồi ở trên ghế sa lon, rơi vào trầm tư, một lát sau, Tư Tuyết như nghĩ đến cái gì, thế là lấy điện thoại di động mở weibo ra.
Trước thời điểm tranh tài, hai chữ nhan khống và bà chủ Bạch cùng lên hotsearch. Lúc đó Tư Tuyết nhìn thấy không nhịn được cười một tiếng, trong lòng không chỉ không phản đối, còn rất đồng cảm.
Mọi người đều yêu cái đẹp cả. Nếu không phải là Thịnh Tu Viễn đẹp trai thì chưa chắc bà ấy sẽ coi trọng ông ấy.
Tư Tuyết lại xem qua hotsearch này, giọng điệu kích động nói: “Ông xã, ông cảm thấy ngoại hình của con trai thế nào?”
Thịnh Tu Viễn chẳng hiểu ra làm sao: “Rất tốt, tuấn tú lịch sự.”
Tư Tuyết cười nói: “Chúng ta đóng gói con trai tặng cho cô Bạch đi!”
Thịnh Tu Viễn ngơ ngác nói: “Hả?”
“Tôi nghe giọng điệu của con trai, giữa hai đứa chúng nó rõ ràng khác thường. Nếu là mũi tên hai chiều vậy thì chúng ta không cần lo lắng chuyện này nữa.” Tư Tuyết nói: “Ông suy nghĩ thử đi, nếu như hai nhà chúng ta kết thân thì tương lai sẽ thế nào?”
Tư Tuyết ho nhẹ một tiếng, bà ấy chỉ muốn khiến người có tình sẽ thành thân thuộc, tuyệt đối không phải bởi vì con sâu thèm ăn nhập vào.
Thịnh Tu Viễn cúi đầu trầm tư.
Bạch Ký cái gì cũng tốt nhưng có một điểm không tốt, đó chính là khách hàng có tiền không có đãi ngộ đặc biệt, ngay cả phòng bao cũng phải tám người trở lên mới có thể đặt, không thể phá lệ. Người giàu nhất như ông ấy lại chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng, ngồi ở đại sảnh ăn.
Nếu không phải là đồ ăn của Bạch Ký thực sự quá ngon thì người sống trong nhung lụa như ông ấy thực sự không chịu nổi.
Nếu quả thật có thể kết thành thân gia thì hai người bọn họ còn cần xếp hàng hẹn trước ư?
Khẳng định không cần!
Thịnh Tu Viễn đã hiểu ra, ánh mắt có phần sáng lên.
Không lâu sau, điện thoại của Thịnh Hàn nhận được hai tin nhắn.
Cha: [Có công mài sắt có ngày nên kim.]
Mẹ: [Tiểu Hàn, tương lai của mẹ gửi gắm ở trên người con đấy.]
Thịnh Hàn: “...”