Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời của anh ấy, cảm thấy buồn cười: “Thật á? Lúc đó anh dữ lắm.”
Lúc đó, Bạch Nhất Nặc chỉ là vì ngoại hình của anh xuất chúng, thế là liếc anh mấy lần, đối phương đã lập tức giống như con nhím nói: “Nhìn cái gì?”
Anh ấy không nhịn cười được, âm thanh trầm thấp: “Xin lỗi.”
Anh ấy vẫn chưa từng thích ai. Rất nhiều ngày sau hôm trùng cửu, anh ấy phát hiện mình không thể quên được cô, mới hiểu rõ mình đã thích cô.
Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Về sau anh sẽ đối xử tốt với em.”
Sẽ chỉ đối tốt với cô.
Sau khi Bạch Nhất Nặc trở lại biệt thự đã kể chuyện mình thoát FA cho nhân viên trong tiệm của mình.
Bạch Nhất Nặc có phần cảm kích nói: “Cám ơn em Mạt Mạt, nếu như lời nói của em không nhắc nhở chị thì chẳng biết chừng nào chị mới có thể hiểu được.”
Tô Mạt Mạt ôm Samoyed, khiếp sợ không thôi.
Cô ấy hậu tri hậu giác mà đau lòng khóc thành tiếng: “Bà chủ, thì ra ngày đó người bạn chị nói lại là chị. Chị học thói xấu rồi, chị lại ăn không nói có!”
Cô ấy lại thúc đẩy tình cảm của bà chủ và người khác!
Bạch Nhất Nặc có phần xấu hổ, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tô Mạt Mạt cực kỳ buồn bã.
Biết trước cô ấy đã không nhắc nhở cô rồi hu hu hu!
Bà chủ Bạch hoàn mỹ của cô ấy lại không thuộc về một mình cô ấy. Cô ấy vẫn là đáy chuỗi thức ăn ở Bạch Ký.
Cô ấy quá khổ.
Ngoại trừ Tô Mạt Mạt, những người khác đều rất dễ chấp nhận, chúc mừng cô.
Đêm đó, Tô Mạt Mạt đăng trong vòng bạn bè ngoại trừ thân thích bạn bè: [Đám nhân viên phục vụ chúng tôi đi làm đều phải khảo hạch, dựa vào đâu bà chủ tìm bạn trai không cần khảo hạch. Đây là phân biệt đối xử, hu hu.]
Tô Mạt Mạt có số wechat của Thịnh Hàn nhưng hoàn toàn quên mất anh ấy cho nên không bỏ vào trong danh sách loại trừ.
Thịnh Hàn nhìn thấy vòng bạn bè này: “...”
Anh hỏi ở dưới: [Nhân viên phục vụ các cô khảo hạch mấy ngày?]
Tô Mạt Mạt gãi đầu một cái, không biết người này là ai, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, thế là trực tiếp trả lời: [Tôi một tuần là thông qua khảo hạch. Những người khác cũng chừng một tuần lễ.]
Thịnh Hàn: “...”
Niềm vui sướng ban đầu gần như biến mất hết trong nháy mắt, anh ấy lập tức lấy điện thoại ra, quyết định đi tìm Bạch Nhất Nặc hỏi rõ ràng.
Dựa vào đâu người bạn trai như anh ấy cũng phải trải qua một loại khảo hạch giống như nhân viên phục vụ?
Hơn nữa anh ấy còn phải làm suốt thời gian một tháng.
Anh ấy mở wechat của Bạch Nhất Nặc ra xem, đột nhiên nghĩ tới một việc. Đối phương từ đầu tới đuôi đều dùng số wechat của Bạch Ký, căn bản không phải cá nhân.
Đến bây giờ anh ấy còn chưa có wechat cá nhân của cô...
Địa vị thấp như vậy, có lẽ không còn ai khác nữa.
Ngày hôm sau khi lái xe về nhà, Bạch Nhất Nặc không biết vì sao Thịnh Hàn đột nhiên muốn wechat cá nhân của mình.
Cô nói: “Wechat kia không thường dùng, em chưa bao giờ phát trạng thái, anh cần nó làm cái gì?”
“Nick đấy em kết bạn với những ai?”
“Kết bạn với người của Bạch Ký, còn có một vài đầu bếp quen biết gần đây.”
Đó đều là mạng giao thiệp.
Trong lòng Bạch Nhất Nặc có loại suy nghĩ , tương lai nếu như Bạch Ký không đủ đầu bếp, nói không chừng có thể đào góc tường.
Thịnh Hàn trầm mặc không nói, cằm căng cứng.
Bạch Nhất Nặc thấy anh ấy không nói lời nào, chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn mở điện thoại di động lên kết bạn với wechat của anh ấy.
Sau khi đối phương nhận được âm báo nhắc nhở, sắc mặt lập tức tốt hơn.
“Anh giận rồi à?”
Anh ấy lập tức phủ nhận: “Không.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Bạch Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong mắt cô, hai cái wechat đều để nói chuyện, kết bạn một cái đã đủ dùng, căn bản không cần kết bạn cả hai cái. Cho nên Bạch Nhất Nặc không hiểu anh không vui chỗ nào.
Thịnh Hàn: “...” Sao cô ấy không hỏi tiếp?
Bạch Nhất Nặc giơ bọc trong tay lên, hỏi: “Ăn bánh dừa không? Em làm đấy.”
Đây là đồ Bạch Nhất Nặc làm ở nhà khách Chính phủ, mới ra lô, các đồng nghiệp ăn xong đều nói ngon.
“... Ăn.”
Bởi vì anh ấy đang lái xe, không tiện đưa tay lấy đồ.
Thế là lúc dừng đèn đỏ Bạch Nhất Nặc đút cho Thịnh Hàn ăn một miếng bánh dừa, một miếng nho nhỏ, cũng thuận tiện. Bánh dừa xốp giòn, vào miệng sau đó tan ngay, cảm giác khi ăn hơi giống bỏng. Sau khi bánh dừa tan ra liền tỏa ra rất nhiều hương vị. Vị nồng của dừa, mùi sữa thơm nồng nặc.
Thịnh Hàn nhai bánh dừa trong miệng, tâm trạng từ từ tốt lên.
Quên đi, những thứ khác chỉ là phù vân, không quan trọng, quan trọng nhất là đã lấy được danh phận.