Cha Từ vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ không được ăn ở tiệm cơm Bạch Ký, không ngờ sơn cùng thủy tận ngờ không lối, liễu rủ hoa tươi lại thấy làng, khách quý lại có cùng suy nghĩ với ông.
“Được!” Cha Từ lập tức đồng ý, ông còn cười ngoác miệng đến tận mang tai.
Tổng giám đốc Vương: “...” Sao ông ấy lại có cảm giác là tổng giám đốc Từ đang đợi ông ấy nói câu này nhỉ?
Đến khi món phở gà được bưng lên, tổng giám đốc Vương cũng đã biết tại sao cha Từ lại vui vẻ như vậy.
Nước canh gà vàng nhạt trong veo như nước trà, phần bánh phở trắng ngần giống như tuyết trắng, tô điểm là màu xanh non của bắp cải Thượng Hải, đẹp giống như là ngọc bích vậy.
Màu vàng, màu trắng, màu xanh lá và các màu sắc khác kết hợp lại chung với nhau, cũng không bất ngờ, lại mang nghệ thuật đơn giản và trang nhã.
Không đơn giản, đúng là không đơn giản, tổng giám đốc Vương là một người biết phân biệt, ông ấy biết để nấu được một tô phở như vậy khó biết bao. Đầu tiên, để có thể khiến món canh trở nên trong veo như vậy, để không có một chút thịt vụn, sợi phở vụn cũng đã là một chuyện khó.
Tổng giám đốc Vương không nhịn được mà ăn một miếng, đúng như dự đoán, nước canh gà ngon đến mức không thể tưởng tượng nổi, nó khiến người ta không nỡ nuốt xuống, chỉ muốn ngậm mãi trong miệng.
Ông ấy đã quen ăn sơn hào hải vị, nên có thể cảm nhận được rõ ràng vị ngon của nước canh gà này đã phải tốn rất nhiều công sức giống như nhà hàng cao cấp vậy, tuyệt đối không chỉ đơn giản là do hiệu quả của bột ngọt và hạt nêm.
Thứ hai, nói về bột ngọt, không chỉ phá mùi vị bán đầu của nguyên liệu, hơn nữa nó còn gây hại cho sức khỏe, dẫn đến hàng loạt vấn đề cao huyết áp.
Thậm chí bát phở gà này còn khiến ông ấy nhớ tới món phở gà mà mẹ ông ấy đã nấu, mặc dù màu sắc, mùi thơm và vị của bát phở do mẹ ông ấy nấu không bằng bát ở trước mặt này, nhưng nó cũng là hương vị thuần thiên nhiên khiến cho người khắc ghi sâu sắc.
Lần này ông ấy trở về nước không chỉ là vì bàn chuyện làm ăn, mà ông ấy cũng muốn thăm xem mẹ có ổn không. Nhưng ông ấy suy nghĩ lại một chút, mẹ có căn hộ, còn có em trai phụng dưỡng, hằng năm ông ấy còn chuyển không ít tiền vào thẻ tài khoản của em trai, nên ông ấy nghĩ chắc hẳn cũng không quá tệ.
“Thật tuyệt! Không ngờ chỉ trong vòng hai mươi năm, dịch vụ ăn uống ở trong nước đã phát triển đến mức này. Ngay cả tiệm cơm nhỏ này cũng đã dùng loại canh đẳng cấp này, chứ không phải là gia vị như bột ngọt, bột nêm.” Tổng giám đốc Vương không nhịn được mà nói: “Tôi cũng có hơi hối hận khi ra nước ngoài, đúng là tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Lúc tôi ra nước ngoài, vấn đề an toàn thực phẩm trong nước vẫn còn rất nghiêm trọng.”
Nhưng sau khi cha Từ nghe lời mà tổng giám đốc Vương nói, ông lại lộ ra vẻ mặt đầy mờ mịt: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có tiệm này làm như vậy mà thôi. Bây giờ vấn đề an toàn thực phẩm cũng khá căng đấy.”
Tổng giám đốc Vương: “...”
... ... ...
Tửu Tửu Trà bất bình trong lòng, anh ta cảm thấy vừa yêu vừa hận tiệm cơm Bạch Ký. Nhưng nếu suy nghĩ lại một chút thì anh ta cũng không phải là người tệ nhất nha, vẫn còn có người ở cách tiệm cơm xa hơn anh ta. Nếu so sánh với người cũng ở ngoài tỉnh thì thời gian anh ta đi tới tiệm cơm Bạch Ký là hai giờ đồng hồ cũng không tính là xa.
Nếu anh ta đã không được ăn, vậy thì bây giờ trả thù xã hội, khiến nhiều người không được ăn giống anh ta thấy thèm vậy.
Vì vậy anh ta đã tốn mấy ngày để cắt tài liệu thực tế được truyền hình trực tiếp, rồi gửi một vlog video.
[ Làm thế nào để ăn đồ ăn mà chuẩn với đồ ăn của Michelin với mười lăm đồng ]
Phương An Vân ở là nghiên cứu sinh của trường đại học thủ đô, thường ngày ngoài việc học ra thì anh ta còn thích ăn, dưới áp lực của nghiên cứu khoa học, thì việc xem mukbang đã trở thành cách để anh ta giải tỏa áp lực.
Lúc này, anh ta thấy kênh mukbang mà anh ta đang theo dõi đã đăng một video, nên anh ta đã à tò mò nhấp vào.
“Cái tên này làm tôi thấy mắc cười, tôi biết câu trả lời này, nằm mơ là được.” Phương An Vân cười nói: “Những gì mà bản thân muốn, thì trong mơ đều có.”
Lúc này anh ta vẫn chưa ý thức được có điều gì đó không ổn, thậm chí vì thanh âm của video có hơi lớn, nên người bạn cùng phòng đang viết mật mã ở cạnh anh ta cũng tới xem video cùng anh ta.
Toàn cảnh tiệm cơm Bạch Ký xuất hiện trên màn hình.
[Không phải chứ, không phải chứ, đây chính là nhà hàng Michelin mà chủ tus nói sao. ]
[Tôi hiểu rồi, cái này là thủ thuật đấy, nó khiến tâm lý mong đợi của chúng ta giảm xuống, đè nén xuống rồi sau đó mới nâng lên. Yên tâm, chờ một lát nữa sẽ up thay địa điểm ăn. ]