Bạch Nhất Nặc theo thường lệ đầu tiên là đóng cửa cửa hàng, sau đó đem chén đũa rửa sạch cất kĩ, lại quét dọn cửa tiệm kĩ càng hai lần, mới trở về sân sau.
Ánh trăng trên bầu trời không phải là hình dáng trăng non, đã sắp trở thành một quả cầu với cái bụng tròn vo rồi.
Tính tính thời gian, cô phát hiện sắp đến Tết Trung Thu mười lăm tháng tám rồi. Trung Thu phải ăn bánh Trung thu, trăng tròn ở trên bầu trời, bánh tròn ở trong mâm, do đó đoàn viên, sum họp.
Có thơ vân,"Vạn lý vô vân cảnh Cửu Châu, tối đoàn viên dạ thị Trung Thu." Lúc này năm kia, cô đều phải làm bánh Trung thu và cùng người thân ngắm trăng. Mặc dù đã rời khỏi triều Đại Ngụy đến hiện đại, bên cạnh không có người thân, cô cũng không muốn phá lệ cũ.
…………………..
Ngày hôm sau, tờ mờ sáng Bạch Nhất Nặc liền rời giường đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn. Bởi vì muốn làm bánh Trung thu, cho nên ngoài việc chọn đồ ăn và sau khi để người ta đưa đến cửa tiệm, cô vẫn đi mua nguyên liệu làm bánh Trung thu.
Mười hai giờ trưa, tiệm cơm Bạch Ký đúng giờ mở cửa.
Ngoài cửa sớm đã có người chờ rồi, người còn không ít, có mấy chục người, đều đang đợi Bạch Nhất Nặc mở cửa.
Người sớm như vậy đến đây chờ căn bản đều là khách quen.
Trương Khả vốn dĩ ngồi xổm ở cửa, sau khi thấy tiệm cơm Bạch Ký mở cửa lập tức giống như một con khỉ nhảy lên: "Chị chủ, chị cuối cùng cũng mở cửa rồi, em không ăn một phần cơm chiên thịt bò thì học không được."
Giờ nghỉ giải lao buổi trưa Đinh Lâm đặc biệt tranh thủ đến đây, ở bên cạnh Bạch Nhất Nặc nhỏ giọng nói: "Đúng vậy cô chủ, tối hôm qua tôi rõ ràng nằm mơ thấy tôi đang ăn món gà sốt tiêu, đầy miệng đều là hương vị tê cay thơm nồng đó, sáng sớm lúc thức dậy, tôi phát hiện gối đầu bị nước miếng thấm ướt hết. Chồng tôi bị hù chết rồi, cho rằng tôi bị bệnh gì nặng, mau cho tôi một phần sốt tiêu, làm ơn mà."
Bạch Nhất Nặc không khỏi bậc cười, chỉ đành mở cửa ra: "Mọi người đều vào đi."
"Tốt quá!"
Các khách hàng nối đuôi nhau mà đi vào, vốn dĩ trừ bỏ Bạch Nhất Nặc ở ngoài ra, cửa tiệm không một bóng người tức thời bị lấp đầy, trở nên thật náo nhiệt.
Mười bộ bàn ghế gỗ thô bị người đi vào ngồi chật luôn rồi, dù cho là người đặc biệt không thích việc ghép bàn, đều vì tiệm cơm Bạch Nhất Nặc, đều cùng người khác ngồi với nhau.
Những vụ khách sau khi gọi món xong thì đứng ở cửa sổ phòng bếp xếp hàng, chờ đợi đồ ăn từ cửa sổ đưa ra. Lúc bọn họ xếp hàng ở cửa sổ, cũng không có tràn ngập không kiên nhẫn giống lúc xếp hàng bình thường mà thường thường ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bọn họ cũng sẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng trong ánh mắt là tràn ngập chờ mong, qua một lát còn nuốt một ngụm nước bọt, mới có thể đem sự thèm ăn áp xuống.
Những vị khách mỗi người cầm thực đơn đều đang ăn uống vui vẻ, ăn vô cùng chăm chú, trên mặt tràn đầy biểu tình thỏa mãn.
Nhưng trước khi bọn họ sờ cái bụng tròn vo rời đi, rất ít người sẽ quên đi một chuyện, chính là đem chén đũa đến cạnh quầy thanh toán, bỏ vào trong cái thùng lớn chuyên đựng chén đũa đã qua sử dụng.
Bên cạnh cái thùng có một thùng rác, là trước kia Bạch Nhất Nặc suy xét đến nếu trong đĩa có đồ ăn thừa cơm thừa, như vậy cần phải phân loại đồ thừa, đặt bên cạnh cái thùng để bỏ đồ ăn thừa cơm thừa.
Kết quả, đĩa khách hàng mang đến cái này sao với cái kia càng sạch hơn, đồ ăn gì cũng đều không thừa lại. Thậm chí có vài người, đem nước dùng của gà sốt tiêu đều trộn với cơm ăn rồi, cái tô bóng loáng như được rửa sạch.
Phương Khôn bị đồng nghiệp kéo tới tiệm cơm Bạch Ký, thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ấy nhìn thấy khách hàng chủ động dọn dẹp bát đũa, hết sức tò mò mà hỏi: "Bọn họ tại sao phải làm như vậy? Phục vụ ở đâu nhỉ?"
Đồng nghiệp trả lời: "Phục vụ chính là đầu bếp, đầu bếp chính là phục vụ, cô ấy còn đang bận đấy, cho nên chúng ta phải tự lực cánh sinh rồi."
Phương Khôn trợn tròn đôi mắt, một vẻ mặt không dám tin tưởng, hiếu kỳ hỏi: "Cửa tiệm này còn có loại phép tắc này à, nhưng khách hàng chúng ta không phải là thượng đế sao? Sao phải chủ động đi làm việc chứ?"
"Thượng đế cái gì, nói hươu nói vượn." Đồng nghiệp trừng anh ấy một cái, sau khi phát hiện Bạch Nhất Nặc không nghe thấy mới nhẹ nhàng thở ra: "Mặc dù bà chủ từ trước đến nay chưa từng nổi giận, nhưng nếu để bà chủ tức giận lên, món gà sốt tiêu của chúng ta hôm nay có thể không còn."