Câu này khiến cho Mễ Hòa tức giận: “Em đã sớm nói với anh rồi còn gì, ước mơ của em là mở một tiệm cơm nhỏ mà. Thành tích của em không tốt thì sao nào, anh ăn đồ ăn em nấu chẳng lẽ còn muốn lấy thành tích thi cử của em ra làm đồ nhắm rượu à?”
Cô vừa nói xong đã chọc cười Luke, cậu ấy lại xoa xoa đầu cô: “Được rồi, anh không đùa em nữa.” Nói xong, cậu ấy ôm chặt lấy Mễ Hòa.
“Đã lâu không gặp, em Tiểu Mễ.”
Mễ Hòa bỗng nhiên được anh Luke cao lớn tuấn tú ôm lấy còn thấy hơi ngượng ngùng, mặt đã đỏ lên, cô đã không còn là trẻ con nữa rồi!
Luke thấy mặt cô đỏ lên, còn cố ý ghé sát vào mặt cô, gần như là trắng trợn táo bạo dùng đôi mắt câu lấy cô, giọng nói trầm thấp vô cùng mê hoặc: “Em Tiểu Mễ có nhớ anh hay không?” Mễ Hòa nghe xong quả thật muốn ngất xỉu, trước kia cô còn cảm thấy poster thực tế ảo của Maxey không quyến rũ lắm đâu, hiện tại bị anh Luke người thật quyến rũ, cô thật sự có chút chịu không nổi.
May mắn lúc này Freddy đi ra từ phòng thí nghiệm, thấy Luke đang trêu Mễ Hòa thì kéo cổ áo cậu ấy lại từ đằng sau.
Lúc này Mễ Hòa mới chân chính thấy được Freddy sau khi cởi trang phục bảo hộ ra. Vóc dáng anh cao lớn hơn Luke một chút, bờ vai thẳng tắp, dáng người đĩnh bạt, trên người mặc quân trang màu đen thêu chỉ vàng khiến anh trông bừng bừng khí phách.
Cho dù ngoại hình của Freddy thật bình thường, nhưng anh là người rất có khí thế. Không biết vì sao, mỗi khi Mễ Hòa gặp anh, cô luôn có cảm giác rằng mình không thể nào nói chuyện quá tuỳ ý được, phải sử dụng đầu óc một chút trước khi nói.
Chuyện này xảy ra chính là do sự khác nhau giữa có khí thế và không có khí thế, anh Freddy quả thật là càng ngày càng có khí thế.
Ba người ngồi xuống với nhau, mới nói nói được mấy câu, Luke đã gấp không chờ nổi, lôi kéo Mễ Hòa muốn đi biển sâu xem những cảnh sắc cô đã từng đăng trong thiết bị đầu cuối.
Freddy cũng đứng dậy nói: “Anh cũng muốn đi tới rãnh biển để xem đàn cua quỷ kia, có được không?”
Mễ Hòa gật đầu, ba người đã mặc xong trang phục bảo hộ, đi vào tàu ngầm do Mễ Hòa điều khiển rồi tiến vào biển sâu.
Tàu ngầm vừa xuống tới đáy biển, Luke đã rất tò mò nhìn tới nhìn lui, khi nhìn những con cá biến dị bơi quanh tàu ngầm, Luke nói: “Các loài sống ở nơi này hình như còn nhiều hơn cả những giống loài ở đáy biển Lapra.”
Freddy cũng lẳng lặng nhìn cảnh sắc ở nơi này, hiển nhiên anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc khi biết rằng ở Trái Đất xa xôi cũng có được cảnh sắc mỹ lệ như thế này.
Anh nói: “Dù sao nơi này cũng là nguồn cội của loài người chúng ta.”
Luke nói: “Bây giờ thì nguồn cội cũng tràn đầy các loại động thực vật biến dị rồi. Cậu xem, lúc nãy có con cá đuối ó vừa bơi qua đây, phía dưới bụng của nó có bao nhiêu cái miệng đang mở ra? Còn có con bạch tuộc biến dị thật lớn kia nữa, cũng không phải chỉ có mỗi tám cái xúc tu nữa. Tớ vừa liếc mắt sơ qua một cái, ít nhất nó phải có hai mươi cái xúc tu.” Sau đó cậu ấy lại bổ sung thêm một câu: “Xúc tu nhiều cũng khá tốt, cho vào miệng chắc chắn vô cùng đã ghiền.”
Mễ Hòa cảm thấy tuy rằng vẻ bề ngoài của anh Luke đã trở nên trưởng thành hơn, nhưng bên trong vẫn là anh Luke vừa nhắc tới đồ ăn đã chảy nước miếng đầy miệng mà cô quen thuộc trước kia.
Mễ Hòa nhớ lại hành trình mà cô đã trải qua cùng với hai người bọn họ ở Hành tinh Lapra. Năm đó là hai người bọn họ dẫn cô đến Lapra chơi, hiện tại là cô dẫn hai người bọn họ đi chơi, trong lòng cô thật ra rất hào hứng và vui mừng.
Hai người bạn của cô đến thăm cô nè!
Khi Mễ Hòa lái tàu ngầm bay qua Vạn Lý Trường Thành, không đợi cô giới thiệu, Luke đã chỉ vào nơi đó nói: “Ồ ồ, nơi đó chính là Vạn Lý Trường Thành à, anh đã từng nhìn thấy trên thực tế ảo. Nhưng mà khi đó thứ này ở trên mặt đất, hiện tại lại ở trong biển rồi.”