Freddy nói: "Nguyên nhân gì đã khiến chúng đột biến gen?"
Doro nói: "Điều buồn cười là nó biến dị như vậy là do chất phóng xạ của Trái Đất, mấy trăm năm qua, mặt trái của phóng xạ đã ảnh hưởng đến mọi mặt trong cuộc sống của con người, từ thực vật ăn vào đến quần áo mặc trên người. Mọi người đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực để khắc phục tác động tiêu cực mà phóng xạ mang đến, nhưng những con cá vàng này biến dị lại cũng vì những chất phóng xạ này, quả thật là rất nực cười."
Freddy nói: "Chuyện này không có gì đáng cười cả, chuyện gì cũng có hai mặt của nó."
Doro nhìn anh một cái: "Người định hướng các cháu đúng là không thú vị như người thường."
Freddy nói thêm một câu khó có được: "Chỉ có cháu rất không thú vị thôi."
Doro nói: "Không cần giải thích, bác sống đã sắp được hai trăm tuổi rồi. Người thế nào cũng đã từng gặp, thậm chí bác còn từng gặp ông nội của cháu đó, tính cách của cháu quả là rất phù hợp với dáng vẻ của gia tộc các cháu."
Freddy nói: "Cháu vẫn luôn noi gương những người đi trước."
Doro chậc chậc hai tiếng, quay người nhìn con quái vật máu đen mới được bắt tới. Ông ấy đã bị sinh vật bên ngoài hệ ngân hà mọc cơ quan mới ra liên tục này hấp dẫn hoàn toàn rồi.
Freddy đã biết được kết quả của cá vàng Lapra, cũng biết không thể hoàn thành cải tạo gen trong thời gian ngắn. Vì vậy anh không ở lại lâu, sau khi tạm biệt Mễ Hòa, anh và Tiểu Lộ cùng rời khỏi Trái Đất.
Trước khi đi Tiểu Lộ rất không nỡ, cậu ấy còn ôm chặt Mễ Hòa một cái, khiến Trung tá Dương đứng bên cạnh giậm chân, cuối cùng mọi người tạm biệt nhau trong không khí vui mừng, ồn ào.
Freddy nhân lúc Trung tá Dương đuổi theo Tiểu Lộ, anh xoa đầu Mễ Hòa, nói: "Tạm biệt, Mễ Hòa."
Không bao lâu sau đó, Mễ Hòa nhận được một cái hộp. Cô mở ra xem, đó là một cái máy truyền tin ba chiều mới nhất, là loại cao cấp có thể chạm vào hình ảnh ba chiều.
Khi bóng dáng Freddy bắn từ trong máy truyền tin ba chiều ra, Mễ Hòa rất bất ngờ vì không nghĩ anh lại tặng quà cho cô. Freddy ngồi vắt chéo chân trên ghế, tuy anh đã vắt chéo chân nhưng đôi chân dài của anh vẫn khiến Mễ Hòa thỉnh thoảng nhìn vào.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Freddy vang lên: "Đây là món quà đáp lễ của anh, cảm ơn em đã giúp anh, còn nữa, đồ ăn rất ngon."
Mễ Hòa nói: "Chỉ là mấy món ăn bình thường thôi, không xứng với món quà đắt tiền như vậy."
Lúc này, bỗng giọng nói của Tiểu Lộ truyền đến, nhưng hình ảnh của cậu ấy lại chưa xuất hiện, Tiểu Lộ nói: "Cậu ấy cho em thì em cứ nhận đi, đừng khách sáo gì cả."
Freddy nói: "Hơn nữa anh còn có việc cần nhờ em giúp."
"Việc gì vậy?"
Freddy nói: "Anh cần bản ghi chép quá trình phát triển hàng ngày của cá vàng Lapra, cần em truyền tin ba chiều của chúng nó cho anh."
Mễ Hòa nghe vậy thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
"Được, cái này rất dễ, còn có gì nữa không?"
Không đợi Freddy nói, Tiểu Lộ lại nói vào: "Có! Em tự đóng gói em đến Mars, làm đồ ăn ngon cho bọn anh."
Sau đó Mễ Hòa vẫn đến Mars thật.
Bởi vì sang năm sau đó, đứa con của Hannah đã được sinh ra. Cô ấy rất hy vọng Mễ Hòa đến Mars thăm cô ấy, còn chị họ Lita sắp phải tham gia kỳ thi đầu vào giữa các hành tinh cũng muốn gặp Mễ Hòa.
Năm nay Mễ Hòa đã mười lăm tuổi rồi.
Lúc Mễ Hòa đến Mars, Lita đã tham gia kỳ thi đầu vào giữa các hành tinh xong. Nên chị ấy và Hannah đã cùng đến trạm đỗ phi thuyền đón Mễ Hòa.
Mễ Hòa vừa đi ra đã nhìn thấy hai người thân xa cách ba năm. Cô vui vẻ ôm hai người một cái, cô ôm chặt lấy Hannah, gọi một tiếng: "Mẹ!"
Hannah bị Mễ Hòa ôm lấy cũng ôm lại cô, xoa đầu cô, nói: "Con sắp cao hơn mẹ rồi, đã là một cô gái lớn rồi."
Mặc dù ba năm nay Hannah thường xuyên nhìn thấy Mễ Hòa với hình ảnh ba chiều, nhưng cảm nhận vẫn không sâu sắc bằng khi cô đứng trước mặt, con đã lớn thật rồi.
Bây giờ Mễ Hòa đã hoàn toàn trở thành thiếu nữ đang trong thời kỳ trưởng thành, chân dài eo nhỏ, vóc người cao gầy, mái tóc màu rám nắng sõa vai, đôi mắt nâu to tròn lấp lánh thể hiện sự vui vẻ ấm áp. Hai lúm đồng tiền bên môi rất được người khác yêu thích, gương mặt vốn còn hơi bụ bẫm nay đã trở thành khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, cộng thêm nụ cười mỉm ngọt ngào của cô, thậm chí Hannah cảm thấy có lẽ trên thế giới này không có ai có thể ghét Mễ Hòa, vì Mễ Hòa là một đứa bé vừa ấm áp vừa tri kỷ như thế.