Chỉ chớp mắt, Mễ Hòa đã lên cấp ba, cô càng ngày càng cố gắng học tập, cảm thấy tuy ưu thế của bản thân bẩm sinh đã kém hơn người định hướng, nhưng ngược lại cô cố gắng nỗ lực nhiều hơn bọn họ. Cho nên, mỗi ngày, cô chỉ đảm bảo ngủ đủ giấc, dậy sớm ngủ trễ, học tập vô cùng chăm chỉ, dồn hết mười phần sức lực.
Dưới tình huống như thế, Trung tá Dương thấy cô gầy đi, gương mặt nho nhỏ hơi nhọn lên, ông ấy có chút đau lòng, nhưng lại không dám đứng trước mặt thí sinh lớp mười hai nói mấy lời gây nhụt chí như “Con không đậu Đại học liên minh các hành tinh cũng không sao cả.”
Sau đó, ông ấy nói bóng nói gió với Mễ Hòa: “Mật Đường, cha chỉ có một đứa con gái bảo bối là con, cha không tiếp nhận được việc sau này con lớn rồi sẽ rời đi với một tên nhóc thối tha nào đó, cho nên cha có thể nuôi con cả đời.”
Mễ Hòa vẫn còn chưa hiểu, cô thầm nghĩ sao bỗng nhiên cha lại nói tới chuyện yêu đương vậy?
Trung tá Dương lại nói thêm: “Cho nên con không cần tự làm mình mệt mỏi tới vậy đâu…”
Mễ Hòa nghe vậy, cô cảm nhận được tình cảm quan tâm của cha, trong lòng ấm áp: “Là con muốn thi đậu Đại học Liên minh các Hành tinh, con cảm thấy bản thân học chương trình của người định hướng lâu như vậy rồi, cũng nên có một đáp án cho bản thân.”
Trung tá Dương xoa xoa đầu bé Mật Đường ngoan ngoãn của mình, ông ấy chỉ có thể thầm lặng mang cho con gái một ly thuốc dinh dưỡng nâng cao tinh thần, sau khi Mễ Hòa uống xong, cảm giác thần thanh khí sảng xông lên đầu, khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn không ít.
Trung tá Dương thấy cô uống nó có tác dụng, cười nói: “Là vợ Thượng tá ở sát vách chỉ cha đấy, nói là lúc anh Thần Thần của con học cấp ba hay được uống cái này, xem ra đúng là hữu dụng thật.”
Từ đó về sau, Trung tá Dương cũng ngủ trễ dậy sớm chung với Mễ Hòa, ngay cả hoạt động xem mắt giữa hai bên thông qua kỹ thuật ba chiều song phương vào buổi tối của ông ấy cũng giảm đi nhiều.
Mễ Hòa nói: “Cha, cha không cần theo giờ giấc của con đâu, con có thể tự mình học tập được.”
Trung tá Dương nói: “Thời gian cha có thể ở bên cạnh con càng lúc càng ngắn, sau này con học đại học rồi, phải rời khỏi cha. Cha thích ở bên cạnh Mật Đường.”
Mễ Hòa nghe vậy, trong lòng càng khó chịu hơn. Cô cảm thấy tương lai bản thân phải cố gắng kiếm được nhiều tiền, để cha có thể về hưu sớm, tới lúc đó cha con bọn họ có thể ở chung với nhau rồi!
Mễ Hòa còn thường xuyên được vợ Thượng tá tặng đồ ăn, tất cả đều là phương pháp độc quyền mà “anh Thần Thần của cháu khi học lớp mười hai đã ăn”, lần nào sau khi cô ăn xong cũng cảm thấy hương vị bạc hà giúp tăng hiệu quả hơn cả trăm lần. Chẳng biết vợ Thượng tá đã dùng cái gì để làm, mùi vị tuy rằng giống nhau, nhưng quả thật vô cùng hữu ích cho việc nâng cao tinh thần.
Hannah cũng dặn dò cô thông qua video ba chiều: “Không cần ép buộc bản thân quá mức đâu, con thả lỏng việc học một chút.”
Có điều, tới lúc này rồi, Mễ Hòa không thể nào nhẹ nhàng được, cô nhất định phải dồn toàn bộ sự cố gắng của mình vào một năm này.
Cô gửi tin lên thiết bị đầu cuối của mình: “Lớp mười hai, thành bại trong năm này, cố gắng lên!”
Anh Luke nhắn lại cho cô: “Anh có thể nuôi em cả đời, nếu mệt thì hãy nghỉ ngơi một chút.”
Lita lặp đi lặp lại một câu: “Xem ghi chú học tập của chị, ghi chú học tập, ghi chú học tập! Đó là bí kíp độc nhất vô nhị của chị đó.”
Anh Thần Thần nói: “Anh đợi em ở hang động của hành tinh Alex.”
Sau đó, không ngờ còn có cả mấy người đồng chí kỳ quái của anh Luke, người đầu tiên nhắn lại nói: “Đây là em gái của đội, yêu cầu mọi người giữ nguyên đội hình.” Sau đó là toàn các kiểu: “Em gái cố lên! Thi đâu đậu đấy!”
Mễ Hòa: ...
Không ngờ cũng có ngày cô được thể nghiệm cái kiểu “giữ nguyên đội hình” này.
Giữa những tin nhắn hỗn loạn giữ nguyên đội hình, anh Freddy nhắn lại với cô, anh nói: “Cố gắng hết sức là được rồi.”
Mễ Hòa cảm thấy anh Freddy luôn chín chắn trưởng thành như thế.