Từ sau khi biết kết quả thi, Mễ Hòa đã có thể hoàn toàn thả lỏng. Hơn nữa cơ thể Freddy cũng tĩnh dưỡng khá tốt, hai người liền lên trời xuống đất, dạo chơi khắp Trái Đất.
Hai người họ còn lái tàu ngầm bong bóng xuống biển sâu để tìm kiếm di tích, thậm chí bọn họ còn đi tới chỗ xa hơn Vạn Lý Trường Thành khoảng hai tiếng, nhìn thấy tháp Đông Phương Minh Châu, một nửa tháp đã hoàn toàn chìm dưới đáy biển, một nửa còn lại lộ ra khỏi mặt nước cũng nghiêng nghiêng.
Hai người ngồi trên tháp Đông Phương Minh Châu, bầy cá bơi lội xung quanh ngay trên đỉnh đầu bọn họ. Mễ Hòa mở đèn năm màu lên, ánh đèn với năm màu sắc liên tục thay đổi chiếu lên các sinh vật biển trên đầu họ, khiến nó trở nên xa hoa lộng lẫy. Mễ Hòa chống cằm, nhìn đống đổ nát bên cạnh tháp Đông Phương Minh Châu, viết một câu cảm thán: “Đây đã từng là thành phố vô cùng huy hoàng của con người.”
Freddy viết một câu: “Bất kỳ thứ gì đã từng huy hoàng rồi cũng sẽ tới lúc lụi tàn mà thôi.”
Mễ Hòa nhìn anh một cái, cảm thấy trong lòng anh Freddy thật ra rất khó chịu đối với việc vị trí của mình bị người khác thay thế, chẳng qua bên ngoài anh đang tỏ vẻ bình tĩnh mà thôi. Tưởng tượng như thế, cô lập tức cảm thấy đau lòng thay cho anh, nghiêng đầu ghé lên vai anh.
Freddy nhìn Mễ Hòa bên cạnh, một bàn tay để trên vai cô.
Sau đó, Mễ Hòa lại viết: “Anh Freddy đừng đau lòng, lát nữa chúng ta đi ăn gì đó ngon đi!”
Freddy cùng Mễ Hòa lên lại mặt đất, ở một chỗ trên bờ biển có rất nhiều đá ngầm và hòn đá, đa phần những hòn đá đó đều bóng loáng, một số ít có màu đen, một số ít có màu đỏ đen, lớn lớn bé bé đủ mọi kích thước.
Mễ Hòa lấy một túi muối viên nhỏ ra, rồi rải số muối viên đó lên những hòn đá quanh đó. Hai người đợi một lát, trước mắt Freddy và Mễ Hòa, những cục đá đó đã có sự thay đổi.
Hóa ra những cục đá đỏ đen đó là những con cua đang vùi mình trong cát. Cua bị muối viên kích thích, còn tưởng rằng thủy triều lên nên nhanh chóng rút chân ra khỏi cát, muốn chạy về phía biển rộng.
Mễ Hòa chỉ vào những hòn đá là cua lớn bẻ đủ kích cỡ kia, nói: “Anh Freddy, nhanh nhanh bắt cua!”
Freddy nhanh chóng khom người bắt đầu nhặt cua, có điều, những con cua biến dị này không giống với các loại cua bình thường. Đối với cua bình thường, bởi vì vấn đề góc độ giữa mai cua và cái càng lớn của nó, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để dùng tay bắt lấy nó. Nhưng với loại cua biến dị này, cái càng của nó có thể xoay ba trăm sáu mươi độ tròn, tay nắm vào vị trí nào thì cũng đều sẽ bị nó kẹp cả.
Lúc đầu Freddy còn suýt bị bọn nó kẹp lấy tay, Mễ Hòa đứng bên kia cười ha hả, nói: “Anh Freddy, anh nhanh lên nha, cua sắp bỏ chạy mất rồi!”
Freddy xoay người, nhặt ở bên cạnh hai cây gậy gỗ không quá thô, xem hai cây gỗ này giống như cái kẹp mà kẹp mấy con cua bỏ trốn lại. Tốc độ tay của anh rất nhanh, những con cua kia chưa kịp phản ứng lại đã bị kẹp lên rồi ném vào trong thùng nhỏ. Chỉ một lát sau đã tích góp lại được cả một thùng đủ loại cua lớn cua bé.
Mễ Hòa vỗ tay kêu: “Anh Freddy thật giỏi!”
Ngay lúc này, bỗng nhiên Mễ Hòa cảm thấy dưới chân mình đang động đậy, sau đó, cô cảm thấy sao mà tầm mắt mình lại có vẻ cao lên nhỉ? Tiếp đó, hòn đá dưới chân cô đang động đậy!!!
Hóa ra, mảng nham thạch lớn mà cô đang đứng lên lại là một con cua biến dị khổng lồ. Sau khi con cua này bắt đầu di động, đôi mắt nó nhô ra từ khắp mọi nơi trên mai cua. Mễ Hòa cảm thấy nó phải có hơn hai mươi đôi mắt, quanh mai cua tất cả đều là tròng mắt của nó, khiến cô khiếp sợ.
Con cua biến dị lớn tầm một mét với đầy mắt này rõ ràng cũng đã phát hiện ra Mễ Hòa ở sau lưng nó. Nó tạm dừng một chút, cái kẹp thật lớn vươn ra công kích Mễ Hòa, khiến Mễ Hòa sợ tới mức muốn nhảy xuống.
Lúc này, một tay Freddy ôm cô lên, một chân anh từ phía sau con cua đạp lên một cái, khiến nó ngã ngửa xuống đất.
Mễ Hòa chỉ vào con cua biến dị lớn, dã tâm bừng bừng nói: “Anh Freddy, bắt lấy nó! Hôm nay chúng ta ăn cua lớn!”
Con cua lớn vô cùng linh hoạt, nó nhanh chóng lật người lại, hơn hai mươi con mắt đồng thời nhìn vào Mễ Hòa và Freddy thật sự khiến người ta sợ hãi, đồng thời Mễ Hòa cũng trốn luôn sau lưng Freddy.
Freddy lấy kiếm quang trên người ra, quẹt một đường, tia laser từ trên tay cầm bắn ra ngoài. Mễ Hòa cảm thấy lúc anh Freddy cầm kiếm thì giống như trở thành người khác vậy.
Anh mím môi, đi vài bước lại gần vị trí của con cua một chút. Con cua cũng điều chỉnh vị trí của nó theo góc độ của Freddy, cái kẹp lớn của nó để ở bên miệng không ngừng đóng mở. Mễ Hòa suy nghĩ không biết có phải nó đang mài cái kẹp cho sắc hơn một chút hay không?