Mấy ngày sau, Mễ Hòa lại nhận được một cái hộp từ anh Freddy, là một cái hộp rất dài. Sau khi mở ra, cô phát hiện trong đó là một bó hoa khô được hút chân không, màu sắc ban đầu của hoa khi còn tươi cũng đã bị phai đi nhiều. Mễ Hòa mở tờ giấy Freddy viết ra xem: “Trái tim của Ngân Hà, lúc mở hộp ra nhất định phải tắt đèn.”
Đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ đây là một bó hoa khô phát sáng sao? Bởi vậy nên nếu muốn thấy nó phát sáng thì phải tắt hết đèn cho tối hẳn đi, đúng không?
Cô nghe theo lời hướng dẫn của Freddy, tắt hết đèn đi, chỉ để lại một ánh đèn nhỏ xíu cho chim Diệu Âm, sau đó cô mở nắp hộp hút chân không ra.
Kết quả, hoa khô vừa mới tiếp xúc với không khí đã có sự thay đổi vô cùng lớn.
Trước mắt Mễ Hòa, bông hoa nhanh chóng trở nên tươi tắn sống động, giống như nhận được ma pháp hồi xuân vậy. Trước tiên là lá cây biến thành màu xanh, sau đó cành hoa cũng dựng thẳng lên, cành hoa khô giống như đã hút no nước mà dần xòe ra, đồng thời cũng dần dần trở nên có màu sắc, thậm chí còn tỏa ra hương thơm. Không tới một phút, cả bó hoa khô đã biến thành một bó hoa tươi cỡ lớn.
Mễ Hòa nhìn cảnh tượng thần kỳ này, òa lên một tiếng.
Nhưng sự biến hóa thần kỳ này vẫn còn chưa kết thúc. Sau khi đóa hoa trở nên tươi mọng, những bông hoa màu trắng đó phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, ở trong căn phòng tối om lúc này trông giống như những ngôi sao mai đang mọc lên trên bầu trời.
Mễ Hòa nhanh chóng tắt luôn cả cái đèn nhỏ của chim Diệu Âm, trong phòng chỉ còn mỗi màu đen. Mễ Hòa đang ôm bó hoa trong lòng, nhụy hoa của nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, thậm chí ngay cả lá cây cũng phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Cả bó hoa trong ngực Mễ Hòa giờ đã thành một bó hoa tỏa sáng rực rỡ.
Mễ Hòa vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cô vươn tay muốn vuốt ve đóa hoa trong lòng, nhưng cô vừa mới sờ tới chỗ ánh sáng vàng của nó, thì trong ngực cô bỗng trở nên nhẹ bẫng, những ánh sáng màu vàng, màu trắng, màu xanh nổ tung trên đỉnh đầu cô, giống như pháo hoa mini đang bùng nổ vậy. Cả bầu trời đầy sao rơi xuống trước mắt cô, đẹp rạng rỡ tới nỗi Mễ Hòa không thể khép miệng lại được.
Có điều cảnh sắc đẹp thế này tới nhanh mà tàn cũng nhanh.
Cho tới khi những ánh sáng rực rỡ đó đều rơi hết xuống đất, Mễ Hòa ngồi xổm xuống nhặt hoa và lá lên, nhưng những bông hoa này lại dần mất đi màu sắc trong đêm tối.
Mễ Hòa bật đèn lên thì phát hiện ra hoa lại trở về bộ dáng khô khốc lúc trước, giống như cảnh đẹp mà cô vừa thấy chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Đẹp tới mức khiến người ta luyến tiếc.
Mễ Hòa gọi video ba chiều cho Freddy nhưng không có tín hiệu, gầy đây tình trạng này thường xuyên xảy ra, có vẻ như anh Freddy đang ở một chỗ nào đó có tín hiệu không tốt nên không thể liên hệ được.
Mễ Hòa lại phát hiện ra một tờ giấy ở trong hộp, trên đó viết: “Trái tim của Ngân Hà, những chuyện vô cùng xinh đẹp đều ngắn ngủi và trôi qua rất nhanh.”
Lúc này Mễ Hòa mới có thể hiểu được ý nghĩa của cái tên mỹ lệ “Trái tim của Ngân Hà” này, xinh đẹp giống như khoảnh khắc khi sao băng lướt qua.
Cô nhặt những cánh hoa rơi xuống lên, sự xinh đẹp đã qua đi nhưng những ký ức tốt đẹp thì vẫn còn tồn tại ở đó.
Kỳ thi kiểm tra cuối kỳ cũng đã tới, khó nhất là môn hóa học, thành tích lớp thực hành của cô và Anitta khá cao, bài thi viết của Mễ Hòa chỉ vừa đủ điểm đậu chứ không có yêu cầu cao giống như Anitta. Sau khi phát thành tích, Đào Tử yên lặng nhìn một lúc rồi nói: “Một người Soros như cậu cần thành tích cao như thế làm gì? Chẳng lẽ trước khi đánh nhau các cậu còn báo điểm của nhau nữa hả? Ai điểm cao thì người đó thắng?”
Cậu ấy chọc cho Mễ Hòa cười ha hả không dứt, Anitta không thèm đáp lại bọn họ, cảm thấy bọn họ chỉ đang ghen tị với thành tích của cô ấy. Nhưng sau đó cô ấy nói: “Thành tích tốt thì tớ mới có thể lấy được học phí và sinh hoạt phí kỳ sau.”
Đào Tử thẳng thắn nói: “Không ngờ người Soros lại nghèo tới như thế…”
Mễ Hòa nhớ ra trước kia Anitta có nói với cô một ít về gia cảnh của cô ấy. Cha Anitta là tộc trưởng, cho dù người Soros có nghèo đi chăng nữa, nhưng không lẽ tộc trưởng lại không nuôi nổi con mình sao?
Anitta lạnh nhạt nói: “Người Soros chúng tớ nghèo khó, cha tớ lại có tới chín mươi chín đứa con, hơn nữa tớ rất xui xẻo là đứa con thứ chín mươi chín kia, tài nguyên có hạn, nhất định phải tự mình giành lấy.”
Mễ Hòa nhớ ra, Anitta từng nói với cô rằng mẹ cô ấy sau khi sinh cô ấy xong thì tự tử chết. Lúc đó, cô tưởng rằng cha cô ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cô ấy giống như Trung tá Dương đối xử với cô vậy. Nhưng bây giờ, một người cha có tới chín mươi chín đứa con thì sao có thể chăm sóc từng đứa cho được?