Sau một kỳ nghỉ, chim Diệu Âm được Trung tá Dương cẩn thận nuôi nấng đã trở nên béo tốt vô cùng, chỗ thuốc dinh dưỡng mà Mễ Hoa đã mua lần trước, Trung tá Dương đút cho chim Diệu Âm ăn nhiều hơn bình thường, bởi vì Trung tá Dương nói rằng: “Cha thấy Diệu Diệu có hơi gầy.”
Mễ Hòa: “Con đút theo liều lượng trên Tinh Võng hướng dẫn thôi, nếu chim Diệu Âm béo quá sẽ không thể bay được.”
Trung tá Dương nói: “Dù sao Diệu Diệu cũng không cần bay, gầy như thế làm gì?”
Mễ Hòa:…
Thôi được rồi, cha ruột là lớn nhất, ông ấy muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Cứ như vậy, dưới bàn tay của Trung tá Dương, chim Diệu Âm được vỗ béo thêm một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, bụng cũng tròn vo, lông chim bị rụng trên người cũng mọc trở lại, bộ lông xanh mượt óng ánh lộng lẫy, ngày nào nó cũng thích xòe cánh, dùng mỏ chải chuốt từng cọng lông chim, là một chú chim nhỏ cực kỳ thích sự sạch sẽ.
Nhưng khi Mễ Hòa nhìn vào ví tiền gần như đã cạn đáy của mình, cô mới nhớ ra rằng cô không còn tiền để mua thuốc dinh dưỡng chuyên dụng mới cho chim Diệu Âm! Trung tá Dương đã cho chim Diệu Âm ăn hết lượng thuốc dinh dưỡng dự kiến sẽ ăn đủ trong hai tháng nữa, chim Diệu Âm ăn tới mức bụng tròn mặt béo, mà ví tiền của Mễ Hòa cũng hết sạch.
Mễ Hòa nhìn chim Diệu Âm béo tốt đang phơi bụng ngủ ngon lành, cô cảm thấy chắc chắn nó không biết nó sắp phải đối mặt với nguy cơ thiếu lương thực đâu…
Sau giờ học hôm đó, Mễ Hòa lập tức thảo luận với ba người còn lại của “nhóm nhỏ lười biếng” về việc nên làm gì để kiếm được điểm tín dụng, Anitta nói: “Tớ cũng muốn kiếm điểm tín dụng, tớ cũng muốn nhanh chóng sắm một cái “trym” máy để cưới Mễ Hòa về nhà.”
Mễ Hòa đảo mắt nhìn cô ấy: “Cậu có thể nghiêm túc một chút được không…”
Anitta vô cùng nghiêm túc: “Tớ nói nghiêm túc đấy, tớ nghĩ như vậy thật mà…”
Mễ Hòa: = =
Thôi được rồi, không thể nói lí lẽ với người Soros được.
Đào Tử còn ngồi bên cạnh góp gió, thảo luận với Anitta xem nếu cô ấy thật sự muốn lắp “trym” máy thì Anitta nên làm phẫu thuật ở đâu là tốt nhất, Mễ Hòa thật sự không nghe nổi nữa, rõ ràng con người và người ngoài hành tinh là hai giống loài khác nhau, nhưng bọn họ lại có thể cùng nhau nói đến chuyện này! Vũ trụ bao la, sao lại để cho hai con người này gặp nhau vậy?
Dương Âm ngồi bên cạnh nhỏ giọng đề nghị: “Tớ thấy Mễ Hòa có thể bán thịt nướng, lần trước cậu nướng gà, còn cả thịt Lô Lô trước đó cậu nướng đều rất ngon, nếu cậu bán thịt nướng, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người muốn ăn đấy nhỉ?”
Mễ Hòa cảm thấy lời khuyên này rất đáng tin.
Anitta và Đào Tử ở bên cạnh cũng đồng ý với đề nghị của Dương Âm, nhưng Mễ Hòa cảm thấy, cô và Dương Âm cùng là loài người nên có tiếng nói chung nhất.
Nếu đã quyết định mở sạp bán thịt nướng, Anitta lập tức dẫn bọn họ tới hoang mạc bắt Lô Lô, sau khi phi hành khí dừng lại, mấy người Mễ Hòa còn chưa xác định được phương hướng mà Anitta đã bắt được mười mấy con Lô Lô, cô ấy buộc chúng lại với nhau bằng sợi dây có gắn mặt dây chuyền nhỏ của mình.
Bốn người lại tìm một nơi để tránh gió, xử lý hơn chục con Lô Lô ngay tại chỗ, nói đúng hơn là đều do Anitta xử lý, tốc độ của con dao găm màu đen trong tay cô ấy cực kỳ nhanh, cô ấy giơ tay chém xuống, đầu của Lô Lô bị chặt đứt, còn không bị vương vãi máu ra khắp nơi.
Anitta vừa xử lý Lô Lô giúp Mễ Hòa vừa hát ngâm nga, vô cùng tận hưởng…
Đào Tử ngồi bên cạnh còn khen Anitta: “Đúng là một thợ săn bẩm sinh.”
Mễ Hòa cảm thấy Đào Tử nên chuyển về ký túc xá của giống cái mới đúng, cậu ấy và Anitta hiểu nhau như vậy, không ở cùng nhau thì quả là đáng tiếc.
Bọn họ vừa xử lý Lô Lô vừa nói chuyện phiếm, Mễ Hòa bỗng nhớ ra gần đây bọn họ không nghe thấy Đào Tử kể chuyện về nam sinh người Deutch kia nữa nên thuận miệng hỏi một câu: “Cậu và người kia thế nào rồi?”
Đào Tử thở dài một hơi, nói: “Anh ta động dục.”
Mễ Hòa tò mò hỏi: “Anh ta động dục thì không tốt à?”
Anitta ở bên cạnh xen miệng vào: “Người Deutch bọn họ sau khi động dục là phải giao phối đấy.”
Đào Tử cũng không cảm thấy lời giải thích của Anitta có vấn đề gì cả, cậu ấy còn nói: “Nhưng tớ lại không muốn giao phối ngay lúc này, bởi vì tớ còn chưa từng động dục.”
Dương Âm thấy Anitta nhanh nhẹn xử lý Lô Lô, thật ra có hơi choáng váng, cậu ấy chỉ ngồi một bên giúp lột da ra khỏi thịt, Mễ Hòa ngồi một bên cắt thịt thành những miếng nhỏ, còn dạy bọn họ cách xiên thịt vào que.
Dương Âm nói: “Nhưng cậu chuyển đến ký túc xá của giống đực là vì anh ta mà, sao bây giờ lại từ bỏ?”
Đào Tử không cho là đúng: “Tớ chỉ cả thấy anh ta đáng yêu mà thôi, sau này sẽ có những người Deutch khác đáng yêu hơn.”