Sau đó, Bích Đan lại nói với Mễ Hòa: “Tình cảm giữa bạn học Mễ Hòa và bạn học Anitta thật tốt…” Bây giờ Mễ Hòa cũng không dám nói lung tung, cô nói: “Tại vì bọn tớ đều là người bình thường mà. Lúc thi vào đây điểm cũng không cao lắm, bọn tớ cũng giống Đào Tử là Deutch, còn tự chọc mình là “Nhóm nhỏ lười biếng đa giống loài” đấy.”
Cái tên nhóm nhỏ này chọc Bích Đan cười, cô ấy cũng không nhắc lại chuyện tình cảm của Mễ Hòa và Anitta rất tốt nữa.
Buổi sáng hôm sau, Bích Đan không thể không đi học, trước khi đi cô ấy còn nói với Mễ Hòa: “Tan học tớ tới đây đổi ca với cậu.”
Mễ Hòa gật gật đầu, cô thầm nghĩ đúng là bị bệnh một lần có thể thấy được ai thật sự quan tâm mình…
Có điều sự quan tâm này cũng hơi vi diệu nha. Cô lại nghĩ tới không phải ngày nào Anitta cũng ồn ào bảo muốn đổi “trym” máy lớn sao, hơn nữa thời đại này cũng không cấm yêu đương cùng giới, lỡ như Anitta và Bích Đan thật sự yêu nhau…
Mễ Hòa miên man suy nghĩ một lát, cô thấy mệt rồi nên nằm bò ở bên cạnh cabin y tế mà ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Anitta tỉnh lại thì thấy Mễ Hòa đang ngủ bên cạnh, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, cảm thấy quả nhiên trong lòng bé Mễ Hòa có cô ấy mà. Đúng là người mà tương lai cô ấy muốn lấy về!
Mễ Hòa tỉnh lại thì lập tức nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Anitta, cô ấy nghiêm túc nói với cô: “Tớ nghiêm túc muốn kết hôn với cậu, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Mễ Hòa kiểu: Sao cô vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy lời tỏ tình rồi? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Anitta nói: “Mặc kệ tớ có thể đổi được “trym” máy hai mươi centimet hay không, tớ đều muốn ở bên cạnh cậu, bởi vì cậu đối với tốt vô cùng tốt.”
Mễ Hòa không phản bác mà hỏi ngược lại cô ấy: “Trước kia lúc ở hành tinh Soros, cậu có bạn bè không?”
Anitta nói: “Tớ có rất nhiều nô lệ.” Anitta đã từng nói qua chuyện này với Mễ Hòa. Tới bây giờ Soros vẫn theo chế độ nô lệ, mỗi tộc trưởng đều có rất nhiều nô lệ, người được gọi là tộc trưởng thật ra khá giống với kiểu làm vua một cõi.
Anitta nói: “Nô lệ nào cũng muốn lấy lòng tớ.” Cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp: “Có điều đó là chuyện sau khi tớ đi thi, hơn nữa còn được kết quả không tồi ở kỳ thi đầu vào giữa các hành tinh.”
“Lúc tớ còn nhỏ, tới cả người máy bảo mẫu tới cũng không có, mấy người nô lệ của cha thấy tớ đáng thương quá nên đút cho tớ vài miếng ăn.”
Mễ Hòa biết thời thơ ấu của Anitta nhất định không dễ chịu gì. Có điều cô không ngờ rằng khi Anitta kể lại những chuyện khổ sở thế này, biểu tình của cô ấy cũng vô cùng bình thường, giống như thể những chuyện đó không có gì đáng giá để nói tới.
“Tới khi tớ mười bốn tuổi, có thể tự mình bắt chim bói cá thì không bị đói bụng nữa.”
“Lúc tớ mười ba tuổi đã là một tay săn chim bói cá rất tốt ở trong tộc, rất nhiều thợ săn già ở trong tộc còn kém hơn cả tớ.”
“Tớ lớn lên trong vườn gieo trồng cây thuốc lá, nhìn cây thuốc là từ khi nảy mầm tới lúc phơi nắng, thậm chí tớ có thể chỉ cần ngửi mùi thuốc lá là phân tích được loại thuốc lá này có được phơi đủ nắng hay không.”
“Nhưng mà, trong mắt cha tớ, tớ vẫn không phải đứa nhỏ ưu tú nhất. Trong mắt cha, đứa nhỏ giỏi nhất là người anh cả mà ông ta đi cửa sau để xin người định hướng quyên tặng trứng. Ông ta cảm thấy anh cả là người định hướng tài năng, lại còn là con trai, anh cả sẽ dùng gen ưu tú của mình sẽ dẫn dắt tộc Soros đi tới phồn vinh.”
Nói tới đây, Anitta cười nhạo một tiếng.
“Tớ cũng là người định hướng, chỉ là không phải hoàn toàn mang huyết thống của người định hướng mà thôi. Cho dù chỉ số thông minh của tớ là một trăm bốn mươi, nhưng nếu so sánh với anh cả đặc biệt lại còn có IQ tới tận một trăm sáu mươi thì tớ có là gì đâu? Nghe nói người mẹ quyên tặng trứng của anh cả còn xuất thân từ nhà quyền quý. Còn tớ thì sao, đứa con của một khách du lịch người định hướng bị lừa, bởi vì không chịu được chuyện bị người Soros xâm phạm nên sau khi sinh tớ xong, bà ấy cũng đã tự sát.”
Lúc này Anitta sờ lấy cây thuốc lá, cô ấy không đốt thuốc mà cứ thế ngậm nó trong miệng. Cô ấy nói: “Thật ra tớ không thể hiểu được hành động của mẹ, bởi vì tớ không biết, trên thế giới này, có cái gì quan trọng hơn việc còn sống.”
“So với sống sót thì bất kỳ chuyện gì khác chẳng phải đều trở nên kém quan trọng hơn sao.”