Quá trình diễn ra rất nhanh chóng, thậm chí Mễ Hòa còn chưa kịp sử dụng tuyệt chiêu mà Freddy dạy thì đã bị xử lý rồi.
Mễ Hòa rất uể oải đi ra, có điều cô nghĩ bản thân không nên khiến mọi người lo lắng, thế là cố gắng duy trì vẻ tươi cười trên mặt, dáng vẻ như không có chuyện gì cả.
Luke nói: “Chẳng trách em lại thua, nếu đổi lại là bọn anh cũng chưa chắc có thể thắng được.”
Anh Thần Thần nói: “Anh ta biến xúc tua dài ra, lúc em còn chưa kịp nghĩ xem đẩy tay bắn pháo bên nào thì xúc tua của người Mặt Trăng đã đủ nhiều để có thể thao tác trên tất cả các phím quan trọng, tiết kiệm thời gian suy nghĩ và hành động, vô cùng nhanh chóng.”
Anitta nói: “Tuy rằng số lượng dân cư của Mặt Trăng thấp nhưng mà người ta có thế mạnh bẩm sinh rồi.”
Mễ Hòa cứ thế kết thúc trận thi đấu cơ giáp đầu tiên trong đời cô.
Buổi tối, bởi vì Trung tá Dương vẫn luôn chờ xem tường thuật trực tiếp của bảo bối Mật Đường trên Tinh Võng, ông ấy còn cố ý an ủi Mễ Hòa: “Không sao đâu, sang năm lại thi tiếp, chủ yếu là tại cha, do từ nhỏ cha không đặc biệt bồi dưỡng cho con ở phương diện này, nếu không thì những người này hoàn toàn không phải là đối thủ của con.”
Mễ Hòa lại cảm thấy cô đã hai mươi rồi mà cha còn nuông chiều cô thế này, thật sự không được đâu…
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp, sau khi giải tỏa cảm xúc với cha trong video ba chiều, cô còn tự nói với bản thân rằng cô đã trưởng thành rồi, phải chú ý tần suất làm nũng của bản thân lại thôi.
Trung tá Dương an ủi Mễ Hòa xong thì như thường lệ muốn gặp chim Diệu Âm một chút. Bây giờ chim Diệu Âm đã rất thân thiết với Trung tá Dương, còn hát cho ông ấy nghe ca khúc nó mới học được, khiến nước mắt ông ấy chảy ròng, đồng thời cảm động nói với Mễ Hòa: “Con nhìn đi, con bỏ bao nhiêu công sức cho đứa nhỏ thì sẽ thu lại được bấy nhiêu.”
Mễ Hòa luôn cảm thấy cha ruột đang tính toán tới cả vấn đề giáo dục thế hệ thứ ba này có hơi sớm, cô bây giờ còn chưa có con thì nghĩ tới mấy vấn đề khác sớm làm gì chứ…
Sau khi Trung tá Dương nhìn chim Diệu Âm xong thì ấp a ấp úng nói với Mễ Hòa: “Mật Đường, cha muốn nói với con chuyện này…”
Mễ Hòa không chú ý tới cảm xúc của ông ấy, tùy tiện hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Trung tá Dương nói: “Không phải lần trước cha đã nói với con là cha đi xem mắt sao?”
Mễ Hòa gật gật đầu, Trung tá Dương nói tiếp: “Cha tính có kết quả với đối phương.”
Mễ Hòa nghe ông ấy nói xong, nghĩ nghĩ một chút, rồi cô mới hiểu ra ý tứ trong lời nói này, cô kinh ngạc mừng rỡ hỏi: “Cha muốn kết hôn sao?”
Trung tá Dương nói: “Cha và đối phương đã thương lượng rồi, muốn đăng ký trước, sau đó tới khi nào hai đứa được nghỉ về nhà mới cử hành hôn lễ.”
Mễ Hòa không chú ý tới từ “hai đứa” trong lời nói của Trung tá Dương, cô hỏi: “Đối phương là ai thế ạ?”
Lúc này Trung tá Dương hơi ngại ngùng, khó mở lời được. Ở trong video ba chiều, ông ấy xoa xoa tay, sau đó nói: “Con cũng quen cô ấy…”
Cô cũng quen hả? Mễ Hòa nghĩ tới nghĩ lui, không lẽ là tiến sĩ Flaxen?
Trung tá Dương đã nói: “Là mẹ của Mộc Thần.”
Mễ Hòa kinh ngạc nói: “Thím Thượng tá sao?”
Trung tá Dương nói: “Sau này không phải là vợ Thượng tá nữa mà là vợ Trung tá.”
Cho nên sau này cô phải gọi vợ Thượng tá một tiếng mẹ sao? Mễ Hòa suy nghĩ một chút, cô gọi bà ta là thím đã mười mấy năm rồi, đúng là không đổi xưng hô được. Trung tá Dương nói: “Cha và cô ấy đã thương lượng rồi, sau khi chúng ta kết hôn, con cứ gọi cô ấy là dì, như vậy mọi người đều có thể thích ứng. Kể cả Mộc Thần cũng thế, nó cũng có thể gọi cha là chú.”
Mễ Hòa cảm thấy tin tức tối nay quá nặng ký, còn nặng ký hơn cả việc cô tham gia thi đấu rồi bị người Mặt Trăng cao nửa thước đánh bại nhiều lắm.
Trong một chốc một lát, cô không thích ứng được.
Sau khi kết thúc video ba chiều với Trung tá Dương, tin nhắn xin kết nối của Mộc Thần cũng đồng thời được gửi tới cho Mễ Hòa. Sau khi cô thấy ảnh ba chiều của anh, câu đầu tiên mà anh nói chính là: “Anh cũng mới nhận được tin này.”
Mộc Thần không nói gì, anh ta nhìn Mễ Hòa với ánh mắt bi thương, lúc lâu sau anh ta mới nói: “Từ nay anh thật sự trở thành anh trai em rồi.”
Mễ Hòa nói: “Anh Thần Thần vẫn luôn là anh trai của em.”
Mộc Thần muốn nói rồi lại thôi, anh ta có hơi khổ sở, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh ta cũng biết, bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã trễ rồi.
Cuối cùng, cái gì anh ta cũng không nói ra.
Anh ta cố gắng giữ vẻ tươi cười của mình rồi nói: “Có em gái ngốc giống như em vậy, anh làm anh trai cũng lao tâm khổ trí lắm.”
Mễ Hòa nói: “Dù sao thì từ nhỏ tới lớn em đều như vậy rồi, cũng không còn cách nào khác, ai bảo vận mệnh cho chúng ta gặp nhau chứ?”
Mộc Thần lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, là định mệnh…”
Anh ta nói với Mễ Hòa: “Tới đây nào, ôm một chút xem nào, em gái của anh.”