Hôm đó, Mễ Hòa bị Freddy hôn tới nỗi không thể thở được, cuối cùng anh cũng lưu luyến không rời mà buông cô ra, ôm chặt cô vào lòng
Nội tâm Mễ Hòa cuồng loạn tới muốn nhảy cả ra ngoài.
Không còn là nụ hôn im lặng trong đêm tối, cũng không phải tiếp xúc thông qua video ba chiều, mà thật sự quang minh chính đại hôn nhau.
Thậm chí Mễ Hòa còn không biết phải nói gì.
Mặc dù trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói.
Thế nhưng Mễ Hòa lại không biết nên mở lời như thế nào.
Cuối cùng, tiếng thông báo tàu vũ trụ rời khỏi Mars sắp khởi hành, lúc này Freddy mới lưu luyến không nỡ mà hôn nhẹ hai cái lên đôi môi Mễ Hòa đã bị anh cắn tới hơi sưng đỏ lên.
Mễ Hòa hơi trừng mắt nhìn gương mặt anh đang phóng đại trước mặt cô, thậm chí cô khẩn trương tới nỗi không biết nên để tay ở đâu.
Freddy nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, rồi nhịn không được ôm cô vào lòng mà vuốt ve, sau đó nói: “Chờ anh về.”
Mễ Hòa ngây ngốc gật gật đầu, rồi nhìn áo khoác màu đen của Freddy bị gió thổi tạo thành một độ cong tuyệt đẹp. Cô nhìn theo bóng dáng anh đang khuất dần sau khoang đăng ký tại sân ga của trạm dừng tàu vũ trụ.
Hôm đó, khi quay về phòng ngủ, cô cũng ngơ ngác, mãi vẫn không phản ứng được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua là cô tới trạm dừng tàu vũ trụ thăm anh Freddy, sau đó còn chưa nói lời nào, vừa gặp mặt đã bị anh hôn.
Cô nhìn chim Diệu Âm đang ngủ rất ngon, nhịn không được chọc cho nó tỉnh dậy. Chim Diệu Âm mới thức giấc, đôi mắt mở to đầy sương mù, nhìn chị chủ nhân một lát, rồi nhịn không được lại gần cô cọ cọ vài cái. Mễ Hòa ôm cơ thể mềm mại của nó vào trong lòng, không bao lâu sau, nó rúc vào trong lòng cô, tiếp tục ngủ.
Có điều tâm Mễ Hòa dường như đã kiên định hơn không ít, không còn lơ mơ như lúc nãy nữa.
Cho nên, anh Freddy đối với cô…
Có phải cũng giống như cô đối với anh không?
Tưởng tượng như thế thì cô nhịn không được mà đỏ ửng cả mặt.
Trái tim đập nhanh tới nỗi muốn nhảy ra ngoài, mặt cũng nóng bừng.
Có điều, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng cũng nhịn không được mà cong lên.
Ngay cả giấc mơ tối hôm đó cũng rất ngọt ngào.
Ngày thứ hai, sau khi tỉnh dậy, cô mới tỉnh táo lại. Bắt đầu thực sự cân nhắc vấn đề này.
Lúc đầu Mễ Hòa lừa mình dối người rồi sau đó quyết định vẫn giữ quan hệ như trước kia với anh Freddy, rồi tới bây giờ, nếu cô cứ muốn tiếp tục giữ quan hệ như trước kia thì vốn không còn khả năng nữa.
Tâm tư của cô với anh, căn bản không bao giờ trở lại như trước kia được nữa.
Giờ đây, Freddy ở trong lòng cô đã không còn giống như một người anh lớn. Thậm chí, cô cũng không biết sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào.
Là từ khi anh ở gửi các món quà nho nhỏ cho cô từ đủ các hành tinh, hay là từ khi anh tới Đại học liên minh các hành tinh rồi bắt đầu bầu bạn bên cạnh cô? Hay là những buổi tối bọn họ làm bạn với nhau, cô học bài còn anh đọc sách, cô chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh mình? Hay là từ những ngày cô ngủ lại chỗ anh, buổi sáng tỉnh dậy đôi khi cô sẽ thấy mình đang nằm trong lòng anh?
Nhịp tim bắt đầu đập nhanh từ khi nào đâu?
Buổi sáng cô mặc đồng phục, nhìn vòng cổ ngọc lục bảo trong gương lập thể, màu xanh đậm của nó khiến Mễ Hòa nhớ tới đôi mắt của anh Freddy rồi kiềm không được mà đỏ mặt.
Cô rất muốn nhanh chóng được gặp anh, thậm chí còn muốn hỏi anh một chút vì sao anh lại hôn cô.
Thậm chí cô còn tính nói với anh: Em sai rồi, chúng ta căn bản không cách nào quay lại như trước kia.
Buổi sáng lúc đi học, Đào Tử còn nhìn Mễ Hòa rồi hỏi: “Hôm nay có vẻ như Tiểu Mễ không giống với mọi khi nhỉ?”
Mễ Hòa hỏi: “Không giống chỗ nào chứ?”
Đào Tử nói: “Cứ cảm thấy đôi mắt cậu có vẻ sáng hơn bình thường.”
Dương Âm nói: “Ánh mắt Mễ Hòa trông có vẻ càng dịu dàng hơn.”
Đào Tử nhìn nhìn Mễ Hòa như đang đánh giá cô một lúc rồi nói: “Coi nè, cậu giống như đang tỏa ra hơi thở tình yêu đấy cô gái con người ạ!”
Mặt Mễ Hòa hơi đỏ lên một chút: “Tình yêu cái gì chứ? Không có đâu!”
Bốn ngón tay thon dài của Đào Tử che miệng lại rồi cười: “Con người các cậu luôn thích nghĩ một đằng nói một nẻo.”