Sau đó khi mấy người bọn họ cùng đến hành tinh Soros chơi mới biết họ chỉ đoán được một phần sự thật mà thôi, nhưng đó đều là chuyện của sau này.
Anitta thuận lợi thăng cấp, sau đó còn một đường xông thẳng vào top một trăm người mạnh nhất. Cô ấy cực kỳ hưng phấn, nghe nói anh trai của cô ấy đã dừng bước trước vòng thi đấu thăng cấp lên top một trăm người, mặt mày xám xịt phẩy tay rời đi.
Anitta khịt mũi, nói: “Rõ ràng tớ ưu tú anh ta một trăm lần.”
Nhưng con đường thăng cấp của Anitta chung quy vẫn phải dừng lại trước top năm mươi người mạnh nhất, xếp hạng cuối cùng của cô ấy là vị trí thứ sáu mươi tám.
Mọi người sợ cô ấy buồn, còn cùng nhau an ủi cô ấy: “Cậu học tập cơ giáp chưa đến hai năm, đây đã là thành tích vô cùng tốt rồi.”
Anitta gật đầu, thoạt nhìn còn nhẹ nhàng hơn cả bọn họ: “Có thể đạt được thành tích như thế này, tớ đã vô cùng hài lòng, không thấy buồn gì đâu. Trước khi lên năm tuổi, lúc bảo những nô lệ đó cho tớ ăn phần cơm thừa của họ, tớ đã hiểu ra rằng đừng mãi lo nghĩ đến chuyện sau này, chỉ cần tận hưởng giây phút hiện tại là đủ rồi. Bây giờ tớ rất hài lòng với thành tích này.”
Mọi người nghe xong, cực kỳ muốn ôm Anitta một cái. Cuối cùng Dương Âm đã đi trước một bước, ôm chặt lấy Anitta, Mễ Hoà cũng muốn ôm cô ấy, kết quả lại bị Đào Tử đứng bên cạnh ngăn cả , cô ấy nhỏ giọng nói với cô: “Đợi chút đi.”
Khi thấy Anitta chậm rãi ôm lại Dương Âm, trong lòng Mễ Hoà bỗng hiện lên suy nghĩ: Cha đã tìm được vợ mới, tình cảm cũng chuyển sang cho chim Diệu Âm, anh Freddy thì xin lỗi cô như một cách gián tiếp từ chối lời tỏ tình của cô, ngay cả Anitta vẫn luôn miệng nói muốn cưới cô cũng sắp cưới người khác, tính ra cô mới là người buồn thảm nhất mới đúng…
Sau khi lớn lên, đi tới đâu cũng bị thất sủng, cảm giác này sao mà khó chịu thế nhở?
Cho nên cô tính ôm Đào Tử một chút để tìm kiếm an ủi, kết quả Đào Tử lại nói: “Tớ cảnh cáo cậu, đừng ỷ vào lúc tớ không chú ý mà xốc nếp nhăn của tớ lên. Hai chị em nhà cậu có cùng một mẹ, chia sẻ cùng một nhiễm sắc thể nên dễ có tật xấu giống nhau lắm!”
Mễ Hoà: = =
Cho nên ngay cả Đào Tử cũng không yêu cô…
Bởi vì Anitta không có duyên với trận chung kết, Mễ Hoà lập tức quyết định chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon để đãi mọi người một phen. Mars có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới mà Trái Đất không có, hơn nữa có thể thoải mái dùng nước, không thảm giống như lúc ở tinh cầu Alex, cơm bình thường cũng thơm hơn rất nhiều so với khi ở Alex.
Đặc biệt trong nhà còn có giống gạo cải tiến mới nhất của Hannah, thứ mà ngoài thị trường còn chưa có thì nhà cô đã sở hữu nguồn cung cấp riêng rồi.
Tối đó, Mễ Hoà nấu rất nhiều món ăn, nào là gà kho nước tương, cá hầm ớt, bánh gạo hấp Philippines, cá kho cắt khúc, gà Cung Bảo, thậm chí còn có một ít đồ ăn đặc sắc của Mars. Bởi vì cô không quá quen thuộc với mùi vị của nguyên liệu nên chỉ đơn giản xào một chút. Trong số đó có một nguyên liệu cực kỳ giống với cải ngồng, sau khi xào thì lại có vị ngọt, Taura cực kỳ thích ăn.
Buổi tối mọi người ăn vô cùng vui vẻ, Anitta biết là Mễ Hoà cố ý nấu cho cô ấy, trong lòng thấy rất ấm áp, cảm thấy có bạn bè là chuyện thật sự vô cùng, vô cùng hạnh phúc. Cô ấy có thể gặp được Mễ Hoà, Đào Tử, Dương Âm, thật là quá may mắn mà.
Đào Tử còn nói: “Bây giờ tớ mới biết được lúc ở tinh cầu Alex cậu vẫn chưa phát huy hết thực lực.”
Dương Âm cũng gật đầu. Cậu ấy không ăn được thức ăn cay, Mễ Hoà cũng rất săn sóc mà để vài món hấp, xào ở trước mặt cậu ấy, Dương Âm cảm thấy bé Mễ Hoà quả nhiên là người tri kỷ nhất.
Taura thì đặc biệt thích bánh gạo hấp Philippines có hình dạng con thỏ, nắm ở trong tay đùa giỡn nửa ngày, cuối cùng mới luyến tiếc ăn vào bụng. Sau khi ăn hai cái lỗ tai của con thỏ thì cậu bé cứ nhìn nhìn, buồn bực một chút, rồi sau đó khi ăn hết cả khuôn mặt con thỏ, cậu bé lập tức nhắm mắt lại, có một loại cảm giác như đang nhắm mắt làm ngơ, mọi người đều bị Taura chọc cho bật cười.
Ăn xong bữa cơm này, ngài Collins lại nhấn mạnh một lần nữa, yêu cầu bé Mễ Hoà nếu có ngày nghỉ nhất định phải tới Mars chơi, trước khi đi ngủ còn thương lượng với Hannah: “Hay là chúng ta cũng sinh một đứa con gái đi? Anh thấy Mễ Hoà vô cùng tốt, nếu như có một đứa con gái cũng ngoan ngoãn giống như con bé là điều rất tốt.”
Hannah liếc chú ấy một cái, đáp lại: “Anh đừng tưởng bở, Mễ Hoà chỉ là Mễ Hoà thôi.”
Ngài Collins cười ha ha, xoay người đè bà ấy ở dưới thân, nói: “Chúng ta có thể thử xem sao!”
Sau khi Mễ Hoà ăn xong còn cố ý để lại một phần đồ ăn, đóng gói xong thì gửi tin tức cho Freddy, nói: “Em làm chút đồ ăn ngon cho anh Freddy này, em mang qua cho anh nha?”
Freddy nói: “Anh đến đón em.”
Không bao lâu sau, phi hành khí của Freddy dừng lại ở cửa nhà Collins. Mễ Hoà ôm hộp bước lên phi hành khí, lập tức rít rít với Freddy, nói cho anh biết cô cố ý chuẩn bị bánh gạo hình con thỏ, còn có gà kho nước tương và rau xanh xào nữa, sau đó còn nói: “Em thấy anh gần đây giống như có tâm sự nặng nề vậy, anh Freddy, có phải anh làm việc quá mệt mỏi không?”
Freddy cười nhạt, xoa xoa đầu Mễ Hoà, đáp: “Gần đây công việc có hơi bận, anh thấy hơi mệt.” Anh cũng chỉ có thể nói như vậy thôi.
Mễ Hoà còn khuyên anh: “Tới đây, anh ăn cơm no lại ngủ một giấc thật ngon thì sẽ lại tràn đầy sức sống thôi!”
Freddy gật gật đầu, cúi đầu nhìn đồ ăn được chuẩn bị cho mình, trong lòng ấm áp.
Thời gian để lại cho anh càng ngày càng ngắn, số ngày anh tồn tại trên thế giới này đang giảm dần từng giây, nhưng cuộc đời của Mễ Hoà vẫn còn rất dài.
Cô bé của anh, nhất định phải vui vẻ hạnh phúc đấy.