Freddy không đáp lại.
Có tự tin hay không thì súng ống hàng họ cũng có sẵn ở đó rồi, chỉ cần Mễ Hòa muốn là cô có thể sử dụng bất kỳ lúc nào.
Mễ Hòa cảm thấy sau hình chiếu thì bây giờ tới lượt anh Freddy bất ổn, tự dưng đi nói cái gì mà “kích cỡ” rồi “có anh là đủ” chi vậy trời...
Không qua bao lâu thì phi thuyền đã bay tới, mọi người bước lên phi thuyền về nơi mình muốn, chỉ có Dương Âm là quyết định ở lại hành tinh Soros: "Tớ còn chưa chơi đủ nên muốn đi tham quan thêm một thời gian." Nhưng khi nói chuyện, cậu ấy lại nhìn về phía Anitta và nở nụ cười, Anitta thì quay mặt sang chỗ khác không nhìn cậu ấy.
Mễ Hòa đoán có lẽ Anitta đang thẹn thùng, nhưng vì làn da cô ấy có màu vàng nâu nhạt cho nên rất khó để nhìn ra là cô ấy đang đỏ mặt.
Cũng vì thế cho nên trên chuyến bay về tinh cầu Alex cũng chỉ có Mễ Hòa và Freddy thôi.
Sau khi lên phi thuyền, hai người ngồi cùng nhau, Freddy ôm bả vai của cô, hỏi: "Em mệt không, mệt thì ngủ một lát đi."
Mễ Hòa lắc đầu, cô dựa vào trong ngực của anh Freddy, ôi, từ sau khi xác định mối quan hệ của cả hai vào tối hôm qua xong thì cô cứ muốn bám dính lấy anh Freddy.
Cái cảm giác “chỉ muốn được ở bên nhau mãi không xa rời” này thích thật chứ!
Thấy bộ dáng cười khờ của Mễ Hòa, trong lòng Freddy cũng vui sướng xiết bao, như thể nội tâm cằn cỗi của anh đã được một dòng nước ấm chảy ngang, ngực anh cũng như được lấp đầy, hay nói đúng hơn là được cô gái tên Mễ Hòa này lấp đầy.
Anh nói với Mễ Hòa: "Sao tự dưng đêm qua em lại dũng cảm dữ vậy? Bình thường anh thấy em toàn giả làm bé rùa rút đầu mà?" Freddy nhéo nhẹ cái mũi của cô: "Bé rùa đen."
Mễ Hòa nói: "Hừ, nếu em không dũng cảm thì làm sao mà biết sự thật được!" Cô nói tiếp: "Anh Freddy, anh ngốc quá, nếu anh nói chuyện này với em sớm hơn thì hai ta đã ở bên nhau từ lâu rồi, sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian như vậy."
Freddy sờ đầu Mễ Hòa, sau đó lại cúi đầu hôn lên trán cô: "Ừ, anh sai rồi."
Mễ Hòa tranh thủ: "Vậy anh mau nói cho em biết là anh bắt đầu thích em từ khi nào đi. Buổi tối hôm em ăn sinh nhật anh có hôn em, có phải anh đã thích em từ lúc đó không?"
Freddy đáp: "Sớm hơn nữa cơ."
Mễ Hòa tò mò: "Sớm hơn?" Hai người họ quen nhau từ khi cô mười hai tuổi, nghĩ thế, Mễ Hòa bắt bẻ anh: "Trời ơi anh Freddy, anh kỳ cục quá, lúc đó em mới mười hai tuổi mà anh đã chấm em rồi hả?!"
Freddy không nhịn được phì cười: "Lúc mười hai tuổi em chỉ là một cô nhóc nhỏ xíu, ai thèm chấm em?"
Mễ Hòa không vui: "Dù thế thì em cũng là một cô nhóc siêu đáng yêu."
Freddy nói: "Rồi rồi, em đáng yêu, là một cô bé đáng yêu biết làm nhiều món ăn ngon, được chưa." Anh nói tiếp: "Hẳn là khi em ôm anh lúc chúng ta ở dưới biển sâu, em còn nhớ rõ không?"
Mễ Hòa bỗng nhiên nhớ tới cái ôm của cô và Freddy khi ở năm ngàn mét dưới mực nước biển, khi đó cô chỉ tưởng là tâm trạng của anh đang không tốt cho nên mới an ủi anh mà thôi, chuyện đó đã xảy ra từ hơn hai năm trước rồi.
"Lâu như vậy rồi sao..."
Freddy nói: "Anh cũng không biết anh đã thích em từ lúc nào, nhưng từ lần đó trở đi thì anh đã không còn xem em như một cô bé con nữa."
Mễ Hòa thở dài một hơi, tóm tắt lại: "Quá trình trưởng thành của em thật gian nan, có một “anh già” rình rập xung quanh như thế, em có thể lớn lên với tâm hồn ngây thơ trong sáng thật đúng là không dễ dàng gì."
Freddy nghe xong thì phì cười, anh làm bộ nói: "Á à, em dám bảo anh là “anh già”, “sói già gian ác” đúng không?"
Anh dùng giọng nói trầm ấm với nét cuốn hút của phái mạnh nói: "Xem ra anh cần phải làm thật, nếu không thì quá uổng cho cái danh hiệu “sói già gian ác” này rồi."
Nói xong, anh không nhịn được ôm Mễ Hòa vào lòng rồi hôn lên môi cô.
Đầu tiên chỉ là nụ hôn phớt nhẹ nhàng, sau đó đầu lưỡi không nhịn được muốn tìm tòi nhiều hơn, từ chiếc lưỡi thơm tho mềm mại đến mật ngọt trong miệng cô, anh đều muốn có được chúng.