Chờ sau khi Mễ Hòa ngủ rồi, hình ảnh Freddy biến mất trong một chốc, sau đó anh lại quay về, độ ấm trên người đã giảm đi ít nhiều.
Freddy ngồi ở bên cạnh, chờ tới khi người anh ấm lên lại lần nữa mới lại ôm lấy Mễ Hòa vào lòng. Cô theo bản năng rúc vào trong lòng anh, nhưng mà chỉ cần Freddy chạm vào cô thì anh cảm thấy người anh em dưới thân đang ngẩng đầu rồi.
Anh vô cùng bất đắc dĩ, lần đầu tiên cảm thấy thận quái vật máu đen cũng là một loại gánh nặng.
Nhưng khi anh nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon của Mễ Hòa thì anh lại cảm thấy trong lòng vô cùng đầy đủ.
Cảm giác vừa ấm áp vừa căng tràn này khiến Freddy biết được, hóa ra tình cảm giữa người với người có thể trở nên như thế này. Đây là chuyện mà nhiều năm rồi sống trên đời anh chưa từng trải nghiệm qua.
Khi còn nhỏ, anh được chăm sóc bởi rất nhiều quản gia người định hướng và người máy bảo mẫu, cha chỉ định kỳ tới hỏi thăm một chút, còn mẹ anh thì đã mất từ sớm.
Lúc đó Dick còn rất nhỏ, nhưng từ nhỏ Dick đã được cha yêu thương, khi đó anh còn tưởng rằng vì Dick còn nhỏ hơn cả anh, cũng mất mẹ từ sớm cho nên cha mới chú ý anh ta hơn.
Sau này lớn lên rồi, anh mới cảm thấy là vì cả Dick và cha đều có đôi mắt màu xanh lam, chỉ có mình anh là mắt màu xanh lá, không giống với Vương tộc Otto vốn có truyền thống là mắt xanh lam, cho nên cha mới thích Dick hơn.
Bây giờ suy nghĩ một chút, tuy rằng trước kia không biết việc nhiễm sắc thể của anh có vấn đề, nhưng mà thật ra cha thích Dick hơn đúng không?
Có điều, bây giờ việc này cũng không quan trọng nữa. Thái tử, Hoàng đế, quốc gia đều không còn cần anh phải suy xét, cuộc sống của anh chỉ còn ba tới bốn năm, anh chỉ muốn trân trọng những ngày tháng còn lại, ở bên cạnh Mễ Hòa, cho dù ngày mai anh mất đi, anh cũng hy vọng trước khi anh ra đi, bọn họ đều có thể sống thật vui vẻ thoải mái.
Không nghĩ tới quá khứ, không tính toán tương lai, quý trọng hiện tại và cô bé của anh.
Không, là cô gái của anh.
Lúc Mễ Hòa tỉnh lại thì ảnh ba chiều của Freddy đã biến mất, cô nhìn cả người mình trần trụi, mặt đỏ ửng lên, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào.
Cô cảm thấy anh Freddy đúng là sói xám già, đồ háo sắc!
Buổi tối khi Freddy trở lại, Mễ Hòa đã mặc rất nhiều quần áo, đề phòng bị ảnh cởi ra, cô còn nói: “Anh Freddy đúng là kẻ háo sắc! Sao mà trước kia em lại không phát hiện ra chứ? Em còn tưởng rằng anh là một người anh trai có trách nhiệm cơ đấy?”
Cô nói: “Em nói này, anh dùng ánh mắt gì nhìn em đấy hả?”
Freddy vừa cởi nút áo vừa đi tới chỗ cô, tới khi anh tới gần mép giường, thì đồng thời cũng đã cởi xong áo ra, lộ ra toàn bộ cơ thể đỏ ửng, ngay cả quần cũng lỏng lẽo, tuyến nhân ngư kéo dài xuống dưới khiến người ta vô cùng tò mò rốt cuộc bên dưới nó trông thế nào.
Mặt Mễ Hòa đỏ bừng.
Freddy chậm rãi nói: “Anh đối xử với em như thế nào sao?” Anh ghé lại gần rồi nói: “Anh vẫn luôn chờ em trưởng thành rồi nuốt cả người lẫn xương vào bụng, khiến em không thể nào rời khỏi anh được nữa.” Nói xong, anh dùng một tay kéo Mễ Hòa qua.
Mễ Hòa lại thật sự bị hình ảnh ba chiều của anh kéo qua, vô cùng buồn bực nói: “Sao ảnh ba chiều cũng có nhiều sức dữ vậy? Không khoa học mà!!!”
Công nghệ đen của năm thứ ba trăm của lịch thiên văn thật đáng ghét!
Tuy rằng ngoài miệng cô nói chán ghét nhưng cơ thể lại rất thành thật, bị Freddy trêu chọc tới thở hổn hển, cả người lại lần nữa đỏ như tôm luộc, rồi lại lần nữa ở dưới người anh cảm nhận được khoái cảm như pháo hoa nổ tung rực rỡ, cũng lại lần nữa ngủ thiếp trong ngực Freddy.
Nếu thời gian của bọn họ có thể kéo dài vô tận thì tốt biết mấy.
Mễ Hòa tự nói với bản thân rằng cô không cần suy nghĩ tới tương lai, không cần nghĩ nhiều tới thế.
Cứ như bây giờ đã tốt nhất rồi. Cho nên cô cũng không thèm nghĩ tại sao bọn họ mới ở bên nhau mấy ngày mà đã thân mật tới thế này rồi. Ngoại trừ lý do vì bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, đã hiểu rõ về nhau, còn là bởi vì, thời gian của bọn họ không có nhiều lắm.