Sáng hôm sau, các thực tập sinh thức dậy và được giao cho nhiệm vụ mới, đó là chuẩn bị thuốc dinh dưỡng cho đội quân đóng giữ. Đám người Mễ Hòa vội vàng chuẩn bị công thức pha chế rồi nhập nó vào máy chế tạo, cho bộ máy tự động sản xuất ra thuốc dinh dưỡng.
Thật ra công việc của thực tập sinh bọn họ rất đơn giản, họ thậm chí không cần phải thực sự chế tạo ra hàng ngàn lọ thuốc dinh dưỡng, lượng nhiệm vụ tương đối thoải mái.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã ngồi cùng nhau uống thuốc dinh dưỡng. Ngày thường, những người này ngồi cùng nhau sẽ cười giỡn trêu đùa Luke, nhưng hôm nay những binh lính này đều rất có phép tắc, bởi vì Freddy đang ngồi bên cạnh Luke. Khi nhìn thấy Freddy, nhiều người theo bản năng đứng thẳng người lên, sau đó hành lễ với anh và gọi to: “Chào đội trưởng!”
Freddy nhàn nhạt gật đầu với họ và nói: “Bây giờ trung tá Collins mới là đội trưởng của các cậu, tôi đã đi dạy học ở Đại học liên minh các hành tinh, tôi không còn là đội trưởng của các cậu nữa nên các cậu gọi tôi bằng tên đi.”
Nhưng những binh lính này không chịu, họ lắc đầu, nói: “Anh luôn là đội trưởng trong lòng chúng tôi, mãi mãi vẫn như vậy.”
Thậm chí có người nói: “Tôi không bao giờ quên được cảnh tượng anh điều khiển Quang Giáp xuất hiện trước tàu vũ trụ, tiêu diệt chiến hạm của quái vật máu đen.” Kết quả, ăn sáng đã trở thành một bữa tụ họp quy mô lớn.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Mễ Hòa tiếp xúc với anh Freddy đang ở trong quân đội. Tuy vẻ mặt của anh trông vẫn nghiêm túc như thế, nhưng thật ra tâm trạng của anh rất tốt, bởi vì khóe miệng của anh nhếch cao hơn bình thường.
Mễ Hòa một lần nữa cảm thấy tiếc nuối cho anh, nhưng cô nghĩ lại thì anh cũng không thể sống thêm được bao lâu nữa… Ôi, cô lập tức cảm thấy hối hận vì đã đuổi anh đi vào đêm qua.
Cho nên sau bữa sáng, khi Freddy lại bước tới, Mễ Hòa cũng không còn giận anh nữa, thậm chí còn chủ động nắm lấy tay anh, Freddy xoa đầu của cô và thì thầm bên tai cô: “Tối nay em phải bù đắp cho anh đấy.” Mễ Hòa đỏ mặt, hừ một tiếng.
Khi hai người đang ngọt ngào với nhau thì đột nhiên cảm thấy tàu bong bóng Duy Dương rung lắc dữ dội, mức độ quá lớn, khiến cho Mễ Hòa phải vịn vào người Freddy mới đứng vững được. Cô cảm thấy luồng không khí bên ngoài tàu bong bóng đã trở nên dữ dội, nhất là cảm giác rung chuyển dưới chân vô cùng dữ dội, thậm chí còn phát ra tiếng lùng bùng.
Freddy nói: “Đừng sợ, đây là nơi đóng giữ đang bay qua xoáy cực, chỉ cần bay qua nó là sẽ ổn thôi.”
Quả nhiên, sau khi chờ đợi một hồi, tàu bong bóng Duy Dương đã bay qua vòng xoáy và ổn định trở lại, hơn nữa, sự ổn định này thậm chí không có chút lắc lư nào, ngay cả tiếng gió ở bên ngoài dường như cũng đã tĩnh lặng.
Lúc này, anh Luke vung tay hô to: “Mọi người mặc trang phục bảo hộ vào, chúng ta đã đến khu vực yên tĩnh rồi! Chúng ta sẽ đi gặp bọn săn trộm kia!”
Đám người Mễ Hòa và Anitta cũng nhanh chóng mặc trang phục bảo hộ vào, theo đại quân lên phi thuyền. Bởi vì họ đang ở tầng khí quyển bên trong hành tinh, nên hầu hết phương tiện bay của đội quân đóng giữ đều là phi thuyền. Mỗi chiếc phi thuyền có thể ngồi khoảng mười người, thể tích không lớn lắm.
Nhưng khi phi thuyền đi vào khu vực yên tĩnh, Mễ Hòa và những thực tập sinh khác lần đầu tiên đến Kanpas đều ồ lên.
Bởi vì nơi này thật sự rất đẹp.
Bầu trời màu cam, những đám mây màu xanh nhạt. Ở nơi những đám mây xếp chồng lên nhau có màu xanh đậm, những đám mây xanh nhạt xen lẫn xanh đậm đang trôi bồng bềnh trên khắp bầu trời màu cam nhạt. Ánh sáng của Sao lùn đỏ khiến cả bầu trời màu cam tỏa sáng rực rỡ, sự tương phản mạnh mẽ của màu cam với màu xanh khiến khung cảnh trước mắt trông thật nên thơ mơ mộng.
Phi thuyền của họ đang bay giữa những đám mây màu xanh nhạt, làn sương mù của những đám mây màu xanh nhạt lơ lửng bên ngoài cửa sổ. Luke cố tình lái phi thuyền lên cao, để đám người Mễ Hòa nhìn thấy toàn bộ biển mây màu xanh nhạt cuồn cuộn, Mễ Hòa thậm chí không dám chớp mắt, vì cô sợ cảnh đẹp như vậy sẽ biến mất trong một cái chớp mắt.
Ngay sau đó, Mễ Hòa nhìn thấy một đàn sứa khổng lồ lao ra khỏi những đám mây. Cơ thể của chúng cũng là màu xanh nhạt, nếu không phải chúng chủ động lao ra khỏi những đám mây thì rất khó để phân biệt được mây với sứa.
Hơn nữa, đàn sứa còn phát ra tiếng kêu giống như tiếng “be be” của con cừu. Khi phi thuyền tới gần, Mễ Hòa nhìn thấy đàn sứa mang theo một mảnh ánh bạc vỡ vụn khi chúng chui ra khỏi đám mây. Ánh sáng bạc và màu xanh nhạt của đám mây pha lẫn vào nhau, như thể đã mạ một viền bạc cho những đám mây kia.