Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388.

Chương 388. - Chương 388. -

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Doro, Mễ Hòa lại gọi video ba chiều cho Trung tá Dương, ông ấy đang ở nhà, mặc tạp dề, học làm sủi cảo với dì Linda và người máy. Ông ấy giơ cái sủi cảo hình thù kỳ quái của mình lên, nói với Mễ Hòa: “Mật Đường, cha ở nhà học làm sủi cảo, khi nào con về cha làm cho con ăn!”

Mễ Hòa nghe vậy, nước mắt cô suýt nữa đã rơi xuống, cô có rất nhiều lời muốn nói với Trung tá Dương, nhưng đều phải nhịn xuống. Sau đó cô giải thích với ông ấy mình tới nhà bạn học chơi mấy ngày, ông ấy còn nói: “Vậy con đi chơi với bạn cho vui, chờ khi nào con về cha sẽ tới trạm không gian đón con.”

Mễ Hòa gật gật đầu rồi kết thúc cuộc gọi.

Còn Freddy ở tinh cầu Alex, sau khi Mễ Hòa tới hành tinh Soros, anh mới biết được chuyện cô rời đi rất đột ngột, bởi vì anh gửi cho cô mấy lời mời kết nối video ba chiều mấy lần đều không hề được đáp lại.

Freddy nhấn nút trên cổ tay để mở ra màn hình ba chiều, rồi nhìn thiết bị định vị của Mễ Hòa đang không ngừng di chuyển, anh lầm bầm lầu bầu nói: “Em lại chạy đi đâu thế?”

Nếu anh đã nhận định cô thì sao có thể để cô rời khỏi anh đây?

Cô chỉ có thể là của anh…

Mễ Hòa cứ thế cùng đám Anitta tới hành tinh Soros. Lần này bọn họ tới, Soros không có ngày hội, không có ruộng lá cây thuốc lá xanh mướt tươi tươi tốt, một ít người dân bản xứ với làn da màu vàng đen đang bận rộn làm việc trên ruộng.

Tới đón bọn họ vẫn là hai anh em hàng xóm mà bọn họ đã gặp qua trước đó, hai người bọn họ nhiệt tình tươi cười với đám Mễ Hòa, hiển nhiên là rất nghênh đón bọn họ tới chơi một lần nữa. Cô gái nhỏ Hoan Hoan còn chạy tới muốn kéo tay Mễ Hòa.

Anitta kéo lấy tay Hoan Hoan, dùng tiếng địa phương của bọn họ nói với cô ấy vài câu, Mễ Hòa có thể mơ hồ nghe được ngôn ngữ bọn họ đang sử dụng là một loại tiếng Latin cổ, may mắn cô đã từng học qua, còn có thể nghe hiểu mang máng mấy câu như: “Cậu ấy đang có thai, em phải bảo vệ cậu ấy cho tốt.”

Quả nhiên Hoan Hoan không chạm vào Mễ Hòa nữa mà cứ vây quanh cô mãi, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.

Ngay cả lúc ngồi trên mô tô phi hành thì đều là Mễ Hòa ngồi trên mô tô của Anitta, hơn nữa bọn họ cũng đi rất chậm và vững chắc.

Trước mắt Mễ Hòa là ruộng lá cây thuốc lá mênh mông xanh ngát, ruộng đồng xanh mát như hòa vào đường chân trời, làm tâm tình cô cũng tốt hơn một chút. Trong không khí không còn mùi hương ngọt ngào của lá thuốc lá như trước mà ngược lại có mùi thơm mát trong lành.

Buổi tối, Mễ Hòa được sắp xếp ở trong phòng của Anitta. Lần này cô ấy còn tranh thủ dùng cả buổi trưa để thu dọn phòng một chút, thật ra chủ yếu là xử lý cái ổ chuột lần trước. Cô ấy bỏ vào trong cái ổ đó mấy viên trông giống như đậu phộng, sau đó lấy bùn đất lấp cái ổ lại.

Mễ Hòa cứ cảm thấy nó không chắc chắn một chút nào hết? Sẽ không lại nửa đêm có một con chuột chui ra chứ?

Anitta giải thích với cô: “Vừa rồi tớ ném vào một loại thuốc có tác dụng làm tê liệt cơ bắp, do tớ đặc biệt nghiên cứu ra. Con chuột sau khi ăn phải loại thuốc tê liệt cơ bắp này sẽ rơi vào trạng thái chết giả, đồng thời còn tỏa ra mùi hương của đồ ăn, sẽ hấp dẫn những đồng bọn khác còn sống ăn nó.”

Anitta cười tàn nhẫn, còn vô cùng đắc ý nói: “Sau đó những con chuột khác khi ăn con chuột bị dính thuốc tê liệt cơ bắp đó cũng sẽ bị đồng bọn khác ăn mất với cùng một cách thức như vậy.”

“Cách này tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng ít nhất có thể giết bảy mươi tám mươi phần trăm cái ổ chuột này, liều thuốc tê liệt cơ bắp mà tớ ném vào có thể khiến một trăm con tê liệt.”

Sau đó Anitta nói tiếp: “Đây là kết quả nghiên cứu mấy tháng của tớ ở học kỳ trước đó.” Ngụ ý là nhanh nhanh khen ngợi học sinh giỏi là tớ nào.

Đào Tử liếc mắt nhìn cô ấy khinh thường: “Bởi vậy con người mới là giống loài tàn nhẫn nhất, người Soros đáng ghét!”

Đào Tử chọc Anitta tức giận tới nỗi kéo kéo mấy nếp nhăn trên mặt cậu ấy, hai người lôi qua kéo lại nhau cả một lúc lâu.

Thật ra Mễ Hòa lại cảm thấy Anitta rất giỏi, có thể tự mình điều chế được một phương thuốc riêng.

Buổi tối hôm đó Anitta còn lấy cho Mễ Hòa một cái chăn mềm ở nhà sát vách, ngay cả cơm tối cũng là nấu cháo loãng cho cô ăn, ăn gạo ở hành tinh Soros này thật sự là một việc xa xỉ.

Nhưng Mễ Hòa vẫn không muốn ăn, cô cố gắng ăn một ít cháo loãng rồi trùm chăn ngủ. Cô mơ mơ màng màng ngủ một ít, khi tỉnh lại vào nửa đêm thì không ngủ lại được nữa.

Bình Luận (0)
Comment