Anitta kể tiếp: “Có điều chuyện này là chuyện xảy ra từ khá lâu rồi, cha tớ không có làm, tớ không rõ lý do. Có thể là vì ông ta sợ đắc tội với người ta, hoặc cũng có thể là do ông ta đã có quá nhiều phụ nữ và nô lệ rồi chăng? Nhưng mấy năm nay anh trai của tớ lại đột nhiên mở lại hoạt động này, hơn nữa anh ta cũng rất thích “đi săn”.”
Đào Tử nói: “Anh trai cậu có bảo là năm cậu mười sáu tuổi có thả một “con mồi” của anh ta đi hả...”
Anitta đáp: “Ừ, khi đó tớ thấy cô bé kia cứ khóc mãi nên đã lén thả cô ấy đi, sau đó bị chú Apu - người tìm được tớ - đánh cho một trận, nhưng vì cô bé kia đã trốn thoát cho nên tớ cũng không để tâm đến vết thương nhỏ nhoi này.”
Mọi người nghe xong, cảm thấy Anitta có thể lớn lên như bây giờ đúng là không dễ dàng gì, dưới hoàn cảnh sống như thế mà cô ấy còn giữ được tấm lòng thiện lương và trái tim biết đồng tình với người khác thì đúng là hiếm thấy.
Anitta nhẹ nhàng nói: “Mẹ của tớ cũng bị cướp tới như thế đó...”
Mễ Hòa nói: “Những đứa bé bị bắt tới đây sẽ có kết cục như thế nào?”
Anitta thờ ơ nói: “Bị hiếp, nếu không chết thì sống tiếp thôi, ai may mắn hơn thì thành nô lệ ngay từ đầu.”
Đào Tử hỏi: “Người nhà của họ không đi tìm họ sao?”
Anitta trả lời: “Đã mất thiết bị đầu cuối rồi thì sao mà tìm được? Hiện giờ bọn họ không có bất kỳ thứ gì để chứng minh thân phận hết, đã trở thành “công dân không được công nhận”.”
Lúc này Dương Âm cũng nhẹ giọng nói: “Khi tớ còn nhỏ cũng bị trói và bán đi như vậy đó, về sau mới được người đại diện mua về.”
Mọi người lại lặng im như tờ.
Đào Tử chợt mở miệng: “Hay là chúng ta đi cứu bọn họ đi? Vừa hay chúng ta cũng sắp rời khỏi Soros nè, cứ đưa bọn họ tới trạm không gian rồi giao cho cảnh sát tinh tế, vậy được không?”
Dương Âm nói: “Tớ ủng hộ!”
Mễ Hòa cũng nói: “Được đó!”
Nhưng Anitta lại bảo: “Bây giờ Mễ Hòa mới là quan trọng nhất, cậu ấy đang mang thai, tớ không muốn làm cậu ấy dính vào bất kỳ cuộc tranh chấp nào, không muốn cậu ấy phải chịu nguy hiểm.”
Đào Tử nói: “Hay là chút nữa cậu cứ đưa bọn tớ tới trạm không gian ở gần đây rồi quay lại cứu bọn nhỏ?”
Dương Âm nói: “Trạm không gian gần nhất cũng ở tận tinh hệ Mục Dương, đi xong lại về thì tốn hết nửa ngày rồi, trong vòng vài tiếng này nói không chừng những đứa trẻ đó sẽ bị bọn họ chà đạp mất.”
Mễ Hòa nghe xong thì bảo: “Tớ cũng đâu phải búp bê sứ đụng vào là vỡ đâu, chúng ta có thể nhân cơ hội anh trai của cậu chưa kịp phản ứng nhanh chóng cứu người rồi nhảy lên phi thuyền chuồn mất, tới lúc đó anh trai của cậu cũng đâu thể làm gì được chúng ta.”
Dương Âm nói: “Tớ đồng ý với ý kiến của Anitta, chúng ta không thể để Mễ Hòa làm chuyện nguy hiểm được.”
Mễ Hòa vẫn kiên quyết: “Nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của người khác mà, không ấy cậu đỗ phi thuyền lại ở trên tầng khí quyển đi, rồi bọn tớ ở trên đó chờ cậu?”
Đào Tử nghe xong lập tức đồng ý hai tay hai chân: “Cách này không tồi, nếu xảy ra chuyện gì thì tớ có thể dẫn Mễ Hòa và Dương Âm chạy trốn.”
Anitta nghĩ một hồi cũng cảm thấy cách này khá khả thi, cô ấy nói: “Nếu đến tối mà tớ còn không trở về thì các cậu tự đi đi, trên phi thuyền có chức năng hướng dẫn tự động, nó sẽ dựa theo bản đồ các hành tinh dẫn các cậu về tinh cầu Alex.”
Sau khi quyết định như thế, Anitta cũng nhẹ lòng hơn hẳn, cô ấy đứng dậy, không yên tâm dặn dò thêm lần nữa: “Mọi chuyện phải lấy sự an toàn của Mễ Hòa làm chủ, biết không?”
Đào Tử và Dương Âm gật đầu, cô ấy thấy thế thì bổ sung: “Cho dù tớ có bị bắt thì cũng không bị đánh chết đâu, cùng lắm lại nằm trên giường nửa tháng để dưỡng thương mà thôi, các cậu không cần phải lo lắng.” Sau đó mới rời đi.
Đào Tử lập tức điều khiển phi thuyền chạy lên tầng khí quyển chờ Anitta, nhưng Mễ Hòa vẫn cảm thấy tầng khí quyển quá xa, lỡ như Anitta có xảy ra chuyện gì thì cũng khó tiếp viện, cho nên chỉ bảo Đào Tử bay lên tầm năm mươi mét thì dừng lại.
Đào Tử còn nhớ lời dặn của Anitta cho nên không chịu, nhưng Mễ Hòa lại bảo: “Nếu dừng ở cách mặt đất năm mươi mét thì chúng ta còn có thể quan sát tình huống bên dưới thông qua máy theo dõi của phi thuyền, nếu cao hơn thì không thể. Hơn nữa năm mươi mét cũng đâu có nguy hiểm, vẫn chạy trốn kịp mà.”
Đào Tử nghĩ một hồi, chủ yếu là câu “có thể quan sát tình huống dưới mặt đất” đã làm cậu ấy đổi ý, thế là Đào Tử lập tức đỗ phi thuyền ở năm mươi mét trên không trung, sau đó cả bọn nhìn chằm chằm vào màn hình của máy theo dõi.
Nhưng kết quả chờ đến tận chạng vạng mà trên màn hình cũng không có động tĩnh gì, ngay cả Anitta cũng không thấy xuất hiện.