Vào khoảnh khắc nhìn thấy Mễ Hòa, Mộc Thần mới nhận ra thật ra họ chỉ không gặp nhau nửa năm thôi, nhưng Mễ Hòa trong hình ảnh ba chiều dường như đã biến thành một phụ nữ nhỏ bé sáng lấp lánh vậy, toàn thân cô đều ngập tràn ánh sáng hạnh phúc, đến nụ cười cũng trông ngọt ngào hơn. Khi nhìn thấy anh ta, đôi mắt to màu nâu vẫn sẽ cười cong lên vì vui mừng, khiến người ta bất giác cũng thấy vui theo.
Anh ta có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng câu đầu tiên anh ta mở miệng nói lại là: “Mễ Hòa ngốc nghếch, sao em lại tùy tiện lấy chồng như vậy? Em chớ có hồ đồ, đến tính tình và tính nết của đối phương còn chưa rõ mà đã gả cho người ta rồi!”
Nghe vậy, Mễ Hòa bật cười và nói: “Làm gì có, em quen biết anh Freddy cũng gần mười năm rồi, em biết rất rõ về anh ấy.”
Mộc Thần hừ vài tiếng, thầm nghĩ rằng anh ta cũng quen biết cô gần hai mươi năm rồi mà cuối cùng họ vẫn không thể đến với nhau được.
Mễ Hòa hỏi: “Anh Thần Thần, khi nào anh về thế?”
Mộc Thần: “Có chuyện gì sao?”
Mễ Hòa nói: “Đợi anh trở về thì chúng ta sẽ cùng nhau tụ họp lại. Dì Linda và em đều rất nhớ anh, em rất muốn ăn con bạch tuộc biến dị mà hồi đó anh bắt được, ngay khi nghĩ đến âm thanh xèo xèo và mùi thơm khi nướng bạch tuộc thì em đã thấy thèm vô cùng rồi!”
“Anh mau về đi, chúng ta cùng nhau ăn! Em còn phải chính thức giới thiệu Freddy với anh nữa!”
Mộc Thần nói: “Hừ, đến khi gặp cậu ta, anh chắc chắn sẽ so tài với cậu ta.” Ai bảo cậu ta cứ thế cướp Mễ Hòa đi chứ!
Khi nghe thấy lời này của anh ta, Mễ Hòa kể cho anh ta nghe về việc Thượng tá Dương đã đánh Freddy suốt hai tháng liên tiếp. Sau khi nghe vậy, Mộc Thần mới cảm thấy trong lòng khá hơn chút, anh ta nói: “Chú làm đúng lắm! Nếu anh cũng ở đó thì anh cũng sẽ giúp chú đánh cậu ta.” Cô gái mà họ nâng niu trong lòng tay đã bị người đàn ông này cướp đi, Thượng tá Dương chỉ đánh anh bị thương nhẹ ngoài da chứ chưa từng đánh anh gãy xương, đó là do ông ấy đã nương tay rồi!
Mễ Hòa nói thêm: “Nhưng bây giờ cha đã không rảnh quan tâm đến anh Freddy nữa, bởi vì hiện giờ ông ấy đã tập trung hết mọi tâm tư vào bé cưng rồi.”
Ngay khi nghe thấy bé cưng, Mộc Thần lập tức yêu cầu muốn được gặp bé cưng, thế là Mễ Hòa mở rộng phạm vi hình ảnh ba chiều đến trụ nuôi cấy, đây là lần đầu tiên Mộc Thần nhìn thấy con của Mễ Hòa.
Cái thai sáu tháng đã có kích thước hai mươi hai, hai mươi ba centimet rồi, với lại bé cưng rất thích di chuyển trong nước ối. Khi Mộc Thần nhìn thấy đứa bé, đôi tay nhỏ của bé đang bóp lấy dây rốn, mấp máy cái miệng nhỏ.
Làn da của bé cưng giống như trong suốt vậy, cả người vẫn còn nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn hai bàn tay hợp lại.
Nhưng Mộc Thần lại cảm nhận được sức mạnh của cuộc sống.
Vào khoảnh khắc đó, Mộc Thần thậm chí cảm thấy có lẽ có một đứa con cũng tốt. Anh ta cũng bị bé cưng thu hút đến nhìn không chớp mắt.
Mễ Hòa còn kể cho anh ta nghe về những điều thú vị mà các người lớn ngày thường thai giáo cho bé cưng. Bây giờ Doro và Hannah còn tập cho bé cưng nhận biết nguồn âm thanh và nguồn sáng, đôi khi bé cưng thức dậy, bé sẽ tiến tới nơi có ánh sáng chiếu vào, bàn tay nhỏ bé còn sờ vào màng thai, như thể đầy tò mò với mọi thứ.
Mộc Thần yên lặng lắng nghe và bất giác cũng bật cười.
Anh ta lắng nghe giọng nói mềm mại của cô và nhớ đến vô số lần họ học cùng nhau lúc còn nhỏ. Lúc đó anh ta luôn thích trợn mắt với cô và luôn gọi cô là Mễ Hòa ngốc nghếch, nhưng họ vẫn sẽ cùng nhau xin giáo sư Doro lén dẫn họ đi chơi, dưới biển sâu và trên mặt đất đều có những kỷ niệm họ chơi đùa cùng nhau.
Mộc Thần thậm chí còn nhớ đến cảnh họ cùng nhau tắm nắng dưới hoa anh túc khổng lồ đỏ rực.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc đó mãi mãi thì tốt biết bao.
Bây giờ anh ta vẫn còn nhớ như in ánh nắng chiếu xuyên qua đóa hoa anh túc khổng lồ khiến khuôn mặt của Mễ Hòa trông vô cùng hồng hào, trong không khí thoang thoảng hương hoa cỏ và tiếng cười như chuông bạc của Mễ Hòa.
Tất cả những thứ đó đều tốt đẹp biết nhường nào.
Tuy nhiên, thời gian không thể quay ngược lại.
Suy cho cùng thì họ cũng không thể trở về quá khứ.
Mộc Thần nhìn cái thai tràn đầy sức sống và cảm thấy họ thật sự không thể quay lại được nữa.
Mộc Thần nở nụ cười nhàn nhạt, vừa cay đắng lại dịu dàng.