Hoàng đế nghe xong còn nói: “À, Collins…” Sau đó ông ta khen Hannah: “Là một nhà khoa học trẻ tuổi về Sinh học phân tử rất đáng mong chờ, lúc bà ấy là tiến sĩ đã rất có chủ kiến, trẫm có ấn tượng sâu sắc với bà ấy.”
Mễ Hòa cảm thấy tuy Hoàng đế Bệ hạ trông rất nghiêm túc, nhưng đối xử với bá tánh rất hiền hòa, không giống với mấy Hoàng đế ở thời cổ đại động chút là chém đầu người ta. Cho dù cùng là Hoàng đế, thì Hoàng đế ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn biết tôn trọng tính mạng hơn. Mễ Hòa cảm thấy có lẽ là sự thay đổi lớn do khoa học kỹ thuật và tiến bộ xã hội đã mang tới sự thay đổi lớn trong cách đối xử giữa người với người.
Sau đó Hoàng đế còn hỏi cuộc sống của Mễ Hòa ở Trái Đất. Nhắc tới cuộc sống trên Trái Đất, Mễ Hòa rất am hiểu, cô như cái máy hát từ từ khởi động, còn chủ động nói những phong cảnh đẹp và động thực vật biến dị vô cùng thú vị ở đó. Cô nói sinh động như thật, khiến Hoàng đế nghe say sưa ngon lành.
Thật ra Mễ Hòa nào biết rằng, Hoàng đế không quá để ý tới nội dung cô nói, mà ông ta đang quan sát thần thái và hành vi cử chỉ của cô khi nói chuyện. Khi Mễ Hòa cười tủm tỉm kể về những cảnh sắc xinh đẹp trên Trái Đất, nét mặt tươi cười, cũng để Hoàng đế phán đoán được đại khái tính tình của cô.
Cho nên, sau đó, ông ấy nói chuyện với Mễ Hòa hòa nhã hơn: “Như vậy sao… Xem ra Trái Đất là một nơi khiến người ta ngóng trông, dẫu gì đó cũng là nguồn gốc của chúng ta.” Ông ta nói thêm: “Có lẽ trẫm nên cử nhiều tổ khoa học tới Trái Đất để tiến hành nghiên cứu gen mới được.”
Ông ta nói với Mễ Hòa: “Cô hiến những hạt đậu nành này cho Đế Quốc, có muốn phần thưởng gì không?”
Mễ Hòa nói: “Cháu không cần phần thưởng nào cả.” Nghĩ nghĩ cô lại nói: ‘Có điều cháu muốn Bệ hạ có thể thưởng cho anh Freddy được không?”
Hoàng đế nói: “Hả? Cô muốn gì?”
Mễ Hòa nói: “Lần sau, khi nào Bệ hạ gặp anh Freddy, có thể cho anh ấy một cái ôm không?”
Hoàng đế nghe xong thì cười khẽ, nụ cười này rất nhẹ nhưng lại thật sự tới từ tận trong lòng. Ông ta nhìn thoáng qua Freddy rồi nói: “Không ngờ cô gái con chọn lại là một người thú vị đấy.” Sau đó ông ta nói với Mễ Hòa: “Đây là yêu cầu duy nhất của cô sao?”
Mễ Hòa gật gật đầu: “Có thể không?”
Hoàng đế nói: “Có thể.”
Mễ Hòa nói một tiếng cảm ơn.
Hoàng đế nói: “Cô không yêu cầu cái gì cho mình sao?”
Mễ Hòa lắc lắc đầu: “Cháu cảm thấy mình không thiếu gì cả, người nhà, bạn bè, còn có cả anh Freddy đều ở bên cạnh cháu. Phiền não lớn nhất là thành tích học tập không tốt lắm, nhưng kỳ vọng lớn nhất của cháu bây giờ là có thể chữa khỏi cho anh Freddy.”
Hoàng đế nghe Mễ Hòa nói xong, có vẻ ông ta muốn trêu cô, nhưng nhiều hơn là thử thách cô, ông ta nói: “Nếu Freddy được chữa khỏi rồi thì liệu có còn ở bên cạnh cô không?”
Mễ Hòa nói: “Vấn đề này cháu có cân nhắc qua rồi. Trước kia cháu luôn sợ thân phận giữa hai người chênh lệch quá lớn, anh ấy sẽ rời khỏi cháu. Nhưng bây giờ, cháu lại cảm thấy so với việc mất đi anh ấy, cháu càng hy vọng anh ấy có thể sống thật khỏe mạnh, cho dù anh ấy không còn ở bên cạnh cháu nữa.”
Hoàng đế bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cho vui vẻ, ông ta nói với Freddy: “Là một cô gái nhỏ thú vị.”
Sau đó ông ta nói với Freddy: “Khi nào con quay lại Mars?”
Freddy nói: “Con muốn cùng em ấy đi dạo khắp nơi trong vũ trụ, muốn ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp của Đế Quốc, những ngày còn sống cuối cùng, con hy vọng sẽ tận hưởng niềm vui này.”
Hoàng đế nghe xong thì im lặng một lúc mới nói: “Cha không nghĩ tới tuổi này rồi lại nghe được mấy chữ “những ngày còn sống cuối cùng” từ trong miệng con trai trưởng của mình.”
Hoàng đế nói: “Được rồi, cứ theo ý nguyện của con đi.” Ông ta nói xong cũng đồng thời kết thúc cuộc gọi ba chiều.