Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430.

Chương 430. - Chương 430. -

Thượng tá Dương đứng bên cạnh đã nóng ruột hết sức, sau khi để Freddy ôm trong chốc lát, ông ấy lập tức đón lấy bé cưng và cẩn thận ôm bé vào lòng mình, tư thế ôm em bé của ông ấy thuần thục hơn mọi người nhiều, Thượng tá Dương còn nói: “Khi Mễ Hòa còn nhỏ tôi cũng ôm con bé như thế đấy.” Có điều, dù đã qua hai mươi năm thì tư thế ôm em bé của ông ấy vẫn không hề thay đổi, cứ như một con gấu thô kệch ôm quả bắp vậy, thậm chí cánh tay còn không chịu cong lại, mọi người thấy thế thì cười rần rần.

Freddy xoay người ôm lấy Mễ Hòa đang đứng bên cạnh, anh thấp giọng nói với cô: “Cảm ơn em, có thể gặp được em đúng là ân huệ lớn nhất của anh.”

Mễ Hòa nghe xong, hốc mắt cũng ươn ướt, cô chôn mặt trong ngực của Freddy: “Có thể gặp được anh cũng là may mắn to lớn nhất của em.”

Trong khi cha mẹ của bé cưng đang cảm động ôm chầm lấy nhau thì các cô chú cũng như ông bà ngoại và ông Doro của Fionn lại xếp hàng một bên chờ ôm bé.

Mễ Hòa cũng không biết là sau này cho dù là cô hay Freddy thì cũng phải xếp hàng nếu muốn ôm bé cưng...

Ngay cả chim Diệu Âm nhà họ cũng rất thích Fionn. Có đôi khi Thượng tá Dương để nó ở bên cạnh Fionn nhưng không cho nó chạm vào bé, nó sẽ thừa dịp Thượng tá Dương không chú ý lén vươn cánh và dùng phần lông mềm mại nhất trên chóp để chạm vào Fionn, hình như Fionn cũng cảm thấy ngứa cho nên bật cười khanh khách.

Chim Diệu Âm béo trùng trục như quả bóng đứng ở bên cạnh Fionn, nó nghiêng đầu, có lẽ đang tự hỏi “cục nhỏ nhỏ” đang nằm trên giường này rốt cuộc là cái gì, sao mới đụng có một cái là cười rồi?

Nghe nó kêu “chiếp chiếp” tỏ vẻ nghi hoặc, Thượng tá Dương dụ nó: “Diệu Diệu, đây là em trai của cháu đó! Lại đây gọi theo ông ngoại nè, em trai!”

Mễ Hòa: “...”

Cô hạn hán lời luôn.

Tuy chim Diệu Âm có thể ca hát nhưng nó lại không biết nói, thật ra trí thông minh của nó ngang với em bé hai ba tuổi, cho nên nó biết “cục nhỏ nhỏ” trắng bóc này được lấy ra từ cây cột kia, hơn nữa khi bé còn ở trong cây cột thì nó đã từng hát cho bé nghe đó chứ.

Vì thế chim Diệu Âm bắt đầu đứng ở mép giường và hát cho Fionn nghe.

Khi chim Diệu Âm cất tiếng ca, đôi mắt to tròn của Fionn đảo quanh, thân thể nhỏ xíu của bé bắt đầu uốn éo, có lẽ là đang muốn tìm đến nơi phát ra tiếng ca. Bây giờ bé chưa thể thấy rõ mọi thứ, cánh tay nhỏ múa may trong không trung, cẳng chân đạp đạp đá đá trông khá là vui vẻ.

Thượng tá Dương thấy một người một chim vui vẻ như thế thì tiếc nuối nói với Mễ Hòa: "Nếu Diệu Diệu là con người thì tốt quá, như vậy Fionn sẽ có được một người anh em, không ấy con sinh thêm cho Fionn một đứa em trai hay em gái đi?” Mới sinh con đầu lòng đã bị thúc giục sinh đứa thứ hai, xem ra đây là đặc điểm chung của các bậc cha mẹ nhỉ, cho dù là năm trăm năm trước hay là hiện tại đều thế...

Sau khi biết sự tiếc nuối này của Thượng tá Dương, Dương Âm đã tự soạn một bài hát cho chim Diệu Âm, tên là "Bài Hát Về Em Trai", bởi vì bài hát này lặp lại từ “em trai” rất nhiều lần, nội dung cũng đơn giản dễ hiểu, chủ yếu là để dạy chim Diệu Âm có thể gọi “em trai” thông qua bài hát.

Kết quả chim Diệu Âm cũng học được thật, khi Fionn được gần một tháng tuổi, chim Diệu Âm đứng ở mép giường của Fionn và hát: “Em trai trắng bóc, trắng bóc bóc bóc, em trai thơm thơm, thơm ơi là thơm, em trai như con sâu nhỏ...” Lời bài hát dở hơi như thế làm Mễ Hòa không khỏi cạn lời với chú Dương Âm của bé cưng luôn, nhưng về sau cô mới biết thì ra lời bài hát là do Anitta viết. Mễ Hòa chợt nhớ lại bài "Đàn Ông Đích Thực" của cô ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao lời của "Bài Hát Về Em Trai" này lại dở hơi như vậy.

Có điều vì có chữ “em trai” lặp lại quá nhiều lần cho nên Fionn cũng có phản ứng lại với chim Diệu Âm.

Chờ đến khi chim Diệu Âm lại duỗi cánh chạm vào Fionn, bé đã giơ tay túm được lông chim của nó, chim Diệu Âm đờ đẫn nhìn Fionn, thấy bé không chịu buông tay thì nó mới tiu nghỉu quay đầu qua nhìn về phía Mễ Hòa và Thượng tá Dương, đôi mắt đen láy tròn xoe chớp chớp, ý hỏi: Tiêu rồi, tui bị bắt rồi, làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment