Lita ngẩng đầu nhìn về phía Leone, cô ấy hơi hơi mỉm cười với chị ấy, thận trọng mà cao quý, vô cùng xinh đẹp. Thời khắc này, Mễ Hòa thậm chí cảm thấy Leone so ra còn vui mừng hơn cả lúc cô ấy được người đàn ông kim cương - Thiếu tướng Airy của Đế Quốc, cầu hôn.
Đoàn phù dâu đằng sau chị họ Lita cũng giống như chị ấy, đều tiến hành đại lễ thề nguyền trung thành cả đời với Leone. Mễ Hòa thậm chí còn phát hiện ra trong số đó có người từng được chọn làm Hoàng tử phi của Freddy, con gái của Tể Tướng cũng trong đoàn phù dâu đang quỳ xuống, thề nguyện trung thành với Leone.
Leone đưa tay ra cho bọn họ, nhóm phù dâu xinh đẹp và có thân phận cao quý đứng lên, sau đó, bọn họ đều đứng phía sau công chúa.
Tiếp đến là nghi thức hôn lễ của Công chúa và chú rể.
Nhưng mà tất cả mọi người, kể cả Mễ Hòa, đều không thể nào tận hưởng buổi lễ thành hôn này, bởi vì bọn họ đều bị đại lễ thề nguyền trung thành của nhóm phù dâu xuất thân cao quý đó làm cho kinh ngạc, bản nhạc đệm ở giữa này không ngờ lại trở nên nổi bật, lấn át cả luôn sự nổi bật của hôn lễ.
Buổi lễ này kéo dài rất lâu, Mễ Hòa đi theo ăn mấy đợt, ăn vô cùng thỏa mãn, cảm thán không hổ là đầu bếp của hoàng cung, tay nghề thật sự không tồi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Mễ Hòa nhận được tin nhắn của Freddy, anh hẹn cô gặp mặt ở một căn phòng trong Hoàng cung, nằm sâu một trăm năm mươi mét dưới lòng đất.
Tới khi Mễ Hòa tới nơi, mới biết được trong phòng không chỉ có mình Freddy, mà còn có Hoàng đế Bệ hạ.
Ngoài ra trong phòng còn có một vài người khác, lúc nãy ở hôn lễ cũng đã được giới thiệu qua, là thành viên của Vương tộc. Mễ Hòa nhìn thấy Freddy đang ngồi trước một cái bàn dài, trong tay anh là mấy sấp văn kiện, còn có một cái bút ký tên.
Hoàng đế Bệ hạ ngồi ở một đầu khác của cái bàn dài, ông ta nghiêm túc hỏi Freddy: “Cha hỏi con một lần cuối cùng, con thật sự đã quyết định chưa, không hối hận chút nào sao?”
Freddy nói: “Vâng, con đã quyết định, không hề hối hận.”
Hoàng đế Bệ hạ nhắm hai mắt lại, lúc ông ta mở mắt ra, nói: “Được, Friedrich, cha tin rằng con biết rõ bản thân đang làm gì.”
Freddy bắt đầu ký tên vào các tài liệu trên bàn.
Mễ Hòa thậm chí có thể nghe thấy tiếng bút ký tên cọ xát sột soạt trên mặt giấy, bởi vì trong phòng thật sự vô cùng yên tĩnh, cô thậm chí càng kinh ngạc hơn là ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn này vẫn còn chuyện sử dụng giấy bút để ký tên.
Cô thấy Freddy ký đại khái tầm hai mươi tờ giấy, anh không đọc mà ký tên rất nhanh.
Lúc ký tới văn kiện cuối cùng, Freddy ngẩng đầu nhìn Hoàng đế ngồi bên đầu kia bàn, rồi lại nhìn Mễ Hòa đang đứng ở một bên, cuối cùng anh đặt bút ký xuống văn kiện.
Sau khi anh ký xong một đống văn kiện đó, có người lại truyền tới một văn kiện khác, Freddy gọi Mễ Hòa lại rồi nói: “Ký tên em vào chỗ này.”
Mễ Hòa nhìn ra đây là giấy đăng ký kết hôn được viết bằng nhiều loại ngôn ngữ. Mễ Hòa không chút do dự ký tên mình vào, sau đó cô thấy Freddy cũng ký tên anh vào bên cạnh.
Friedrich Collins.
Không phải là Friedrich von Otto, không còn là Hoàng tử điện hạ tôn kính của Đế Quốc, không còn là Công tước Lapra cao quý.
Mễ Hòa sửng sốt, cô nhìn Freddy chằm chằm.
Freddy đứng lên, anh hơi mỉm cười. Mễ Hòa cảm thấy tất cả sự tươi đẹp của thế gian cũng chỉ có thể giống như nụ cười mỉm này của anh. Thậm chí rất nhiều năm sau, mỗi khi Mễ Hòa nhớ tới thời điểm này, cô đều nghĩ ngay tới nụ cười mỉm của Freddy với mình.
Anh nói với cô: “Bây giờ anh đã hai bàn tay trắng, em còn cần anh không?”
Lúc này Mễ Hòa mới hiểu ra, Freddy vì muốn kết hôn với cô mà đã từ bỏ cái gì. Cô cũng đồng thời hiểu được, vì sao Hoàng đế và Nhị Hoàng tử không ngừng hỏi Freddy: Anh thật sự quyết định như vậy sao?