Sau khi tạm biệt Hannah, Mễ Hoà và Freddy về Tinh cầu Alex.
Mễ Hoà cảm thấy bọn họ mới rời đi chưa đến nửa tháng, Fionn thật sự giống như trưởng thành hơn hẳn vậy, khi bé nhìn về phía cô thậm chí còn cần phải chờ phản ứng xem đây là ai. Đến lúc cô ôm cậu bé vào trong lòng, bé còn ngửi tới ngửi lui ở trong lồng ngực cô, giống như thông qua hơi thở để phán đoán đây là mẹ mình.
Mễ Hoà dùng sức hôn bé vài cái, Fionn mới bật cười, nhe hai cái răng sữa mới mọc ra, cười đến mức gương mặt sáng bừng.
Có vẻ cậu bé đã xác định được đây là hơi thở quen thuộc của mình, Fionn mới lăn qua lăn lại trong lồng ngực Mễ Hoà. Tuy rằng cô không có sữa, nhưng Fionn vẫn thích mẹ yêu mềm mại của mình, cũng thích lăn tới lăn lui trong ngực Mễ Hoà.
Sau đó cậu bé được Freddy đón lấy rồi ôm vào trong ngực mình. Chợt tiếp xúc với lồng ngực rộng lớn cứng rắn của cha, bé vẫn chưa thích ứng kịp, trợn to mắt nhìn người cha có đôi mắt màu xanh lục giống mình. Cậu bé còn duỗi ngón tay dính đầy nước miếng chỉ vào đôi mắt của mình, phát ra mấy tiếng “A a”, tựa như đang muốn nói “Đôi mắt của con và cha giống nhau đó!”
Freddy nhìn cậu bé, bất giác mỉm cười. Trước kia anh không thể hiểu nổi vì sao nhiều người một hai phải xin đứa con như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Fionn, anh đã có thể hiểu được rồi. Bởi vì cậu bé không chỉ đại diện cho việc tiếp nối sinh mệnh, mà thân thể mềm mại cùng nụ cười vui vẻ thuần khiết của Fionn mang đến sự ấm áp cho anh. Không có cảm giác nào có thể so sánh được với cảm giác cuộc đời viên mãn của anh bây giờ.
Freddy cũng ôm Mễ Hoà, ôm hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh vào trong lòng, về sau một nhà ba người bọn họ sẽ hạnh phúc ở bên nhau.
Cho đến điểm tận cùng của sinh mệnh…
Anh không thèm nghĩ đến chuyện của mấy năm sau đó, anh vẫn còn thời gian để chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ cho hai mẹ con bọn họ, hiện tại anh cần phải quý trọng thời gian của mình.
Tối hôm đó, vì để chúc mừng Mễ Hoà và Freddy đăng ký kết hôn, Thượng tá Dương cố tình nấu một bàn đồ ăn xa xỉ. Nói là xa xỉ bởi vì để nấu được bàn đồ ăn này cần dùng đến rất nhiều nước, nhưng thật ra món ăn trên bàn rất đơn giản. Hiện tại Thượng tá Dương đã có thể làm mỳ vằn thắn một cách thuần thục, nhưng vỏ sủi cảo vẫn phải để cho người máy làm. Nhìn một người có thân hình to lớn như ông ấy lại cẩn thận nặn một cái vỏ sủi cảo, Mễ Hoà cảm thấy về nhà thật tốt.
Thượng tá Dương nói: “Ông gói sủi cảo cho cháu ngoại ngoan của ông ăn nha. Cháu ngoan yêu ông ngoại nhất đúng không?”
Tuy rằng Fionn không hiểu lắm, nhưng mà bây giờ cậu bé thấy người lớn ăn cái gì cũng đều chảy nước miếng theo phản xạ. Thượng tá dương coi như bé thấy cái gì cũng thèm, luôn thích nấu cho cậu bé ăn.
Ông ấy còn cố ý chuẩn bị thịt Lô Lô cho Doro do Anitta đi ăn mang về. Còn có một mâm cầu gai cố ý chuẩn bị cho Doro do cô bé Hoan Hoan được Anitta dẫn về từ hành tinh Soros đi đến sông sinh tồn bắt.
Cô bé kia cũng dần dần thích ứng với sinh hoạt ở Đại học liên minh các hành tinh, cũng trưởng thành lên không ít. Cô ấy cũng bắt đầu hiểu hành tinh Soros là nơi như thế nào, cũng biết được mình có thể có một công việc ở Đại học liên minh các hành tinh khó khăn đến mức nào, cho nên cô ấy sẽ thường xuyên đến sông sinh tồn bắt cầu gai mang đến cho Doro. Có đôi khi Thượng tá Dương mở cửa nhà ra là có thể nhìn thấy một túi cầu gai được đặt trên mặt đất, mới bắt được từ dưới sông, còn rất mới.
Thượng tá Dương sẽ lập tức gọi Doro: “Ông ngoại Fionn ơi, cô bé kia lại tới đưa cầu gai cho ông kìa.”
Doro nhìn túi cầu gai kia, đáp: “Tôi không chỉ thích ăn cầu gai…” Người Alex còn có rất nhiều đồ ăn ngon mà họ yêu thích nữa, có hiểu không? Không phải chỉ có một loại này đâu.
Nhưng mà có thể trợ giúp một đứa trẻ tốt biết báo đáp ân tình, tâm tình của Doro vẫn rất tốt. Cho dù ngoài miệng ông ấy không ngừng nói không ăn cầu gai nữa đâu, nhưng mỗi lần Hoan Hoan mang cầu gai tới, Doro đều sẽ ăn sạch sẽ.
Sau đó khi Doro ôm Fionn, ông ấy còn nói với cậu bé rằng: “Để ông ngoại nói cháu nghe, lúc giúp đỡ người khác không thể yêu cầu người ta báo đáp, lúc giúp đừng nghĩ đến về sau. Nhưng mà sau khi giúp người ta, tâm tình của mình sẽ trở nên tốt hơn, thật ra cũng là đang giúp chính mình.”
Fionn nghe ông ngoại nói chuyện với mình, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng sẽ đáp lại bằng mấy tiếng “A, a”. Sau đó cậu bé sẽ lôi kéo tay Doro, cắn một cái, rồi lại thản nhiên bắt đầu gặm ông ngoại.
Doro: …
Rốt cuộc thì cái tật xấu thích dùng miệng để cảm nhận thế giới khi còn nhỏ của con người phải trải qua bao nhiêu năm tiến hoá nữa mới có thể sửa lại đây?