Freddy biết ông ấy đang nói đến chuyện đánh anh liên tục hơn một tháng trước đó, anh đáp: “Sao lại giận được ạ? Tỷ thí như vậy vẫn còn ổn, lúc con nhỏ con học võ, bị đánh gãy xương là chuyện bình thường.”
Thượng tá Dương nghe xong, có hơi đau lòng nói: “Haiz, nếu nói như thế, chúng ta không ở vị trí kia nữa cũng khá tốt.”
Freddy nghe ông ấy nói như vậy, lại không nhịn được cười. Thật ra anh vẫn luôn rất thích Thượng tá Dương, đơn giản trực tiếp, nhiệt tình ấm áp, Mễ Hoà được di truyền hoàn toàn đầy đủ từ ông ấy. Anh cũng vô cùng cảm ơn ông ấy, bởi ông ấy đã cho Mễ Hoà toàn bộ tình yêu của mình, nuôi dưỡng cô trở thành một người tràn đầy ấm áp và yêu thương như vậy.
Thượng tá Dương lại dặn dò hai người bọn họ: “Lúc được nghỉ phải về Trái Đất, cha và dì Linda chờ các con, với cả hai đứa cũng phải dẫn cháu trai ngoan của cha về cùng nữa đấy.”
Mễ Hoà đang cảm động, Thượng tá Dương lại bồi thêm một câu: “Hai đứa không trở lại cũng được, Fionn trở về là được rồi.”
Thương cảm trong nháy mắt phai nhạt đi vài phần.
Sau đó Thượng tá Dương ôm Fionn, hết hôn lại thơm, ngay cả Fionn bé nhỏ cũng dần hiểu được ông ngoại hình như sắp phải rời đi, nên bé vẫn luôn kéo quần áo của Thượng tá Dương không bỏ. Sau đó khi Thượng tá Dương rời đi, cậu bé vẫn luôn nhìn về hướng ông ấy rời đi rồi khóc rất lâu. Đó là lần đầu tiên Fionn khóc lâu như vậy.
Fionn bé nhỏ cũng đã hiểu được ly biệt là gì.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, khi Fionn sắp một tuổi, đám Mễ Hoà chuẩn bị tốt nghiệp. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, ngay cả học sinh giỏi Anitta trong nhóm nhỏ lười biếng cũng phải cào nát đầu vì luận văn tốt nghiệp, mọi người tụ tập với nhau cũng đều vì học tập.
Nhưng được cái trong nỗi đau học tập này, niềm vui lớn nhất chính là Fionn biết gọi người rồi.
Lần đầu tiên Fionn gọi người là vào một buổi sáng, một buổi sáng rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Ngày đó Doro ngủ cùng với Fionn, ông ấy tỉnh dậy do bị đè bởi cánh của chim Diệu Âm. Từ lúc Fionn dù thế nào cũng phải lôi kéo ông ấy ngủ cùng, tình huống đã biến thành chim Diệu Âm, Doro, Fionn ngủ cùng với nhau. Chim Diệu Âm thích mở cánh ra ôm lấy hai người bọn họ, có vẻ là muốn bảo vệ bảo họ ngủ ngon.
Nhưng mà Doro thấy mình là một giáo sư trâu bò đã hơn hai trăm tuổi lại được một con chim quý trọng như vậy, cảm giác này thật sự rất vi diệu…
Sau khi ông ấy rời giường đã đẩy cánh của chim Diệu Âm ra, đang muốn đứng dậy lại phát hiện vạt áo của mình bị Fionn nắm lấy. Từ lúc Thượng tá Dương rời khỏi, Fionn có thêm một thói quen là thích nắm quần áo của người khác.
Doro cẩn thận kéo tay nhỏ của Fionn ra, Fionn vẫn mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Sau đó cậu bé chậm rãi ngồi dậy, nhìn Doro, bộ dạng giống như đã quyết định làm một chuyện thật lớn. Bé dùng vẻ mặt nghiêm túc kéo tay của Doro, ông ấy suýt chút nữa còn cho rằng Fionn muốn gặm tay ông ấy.
Lúc này Fionn hô vang dội một tiếng: “Ông ngoại!”
Trong khoảnh khắc đó, Doro cảm thấy mình hình như gặp ảo giác rồi.
Sau đó Fionn lập tức hô lần thứ hai: “Ông ngoại!”
Doro cảm thấy đây hình như là âm thanh êm tai nhất trên thế giới.
Mễ Hoà và Freddy cũng nghe được âm thanh này, nghe thấy Fionn gọi ông ngoại, hai người vô cùng kích động. Mễ Hoà chỉ vào mình nói: “Mẹ!” Sau đó cô lại chỉ vào Freddy nói: “Cha!”
Kết quả Fionn căn bản không phản ứng lại hai người.
Tin tức Fionn biết gọi người rất nhanh đã lan truyền trong nhóm cô chú của bé, ngay cả ông ngoại ở Trái Đất xa xôi và bà ngoại ở Mars cũng xa xôi cũng đã biết. Mỗi ngày hai người đều ở dạy Fionn gọi “ông ngoại”, “bà ngoại” trong không gian thực tế ảo.
Hai người dạy hai người, Fionn đã biết mở miệng gọi người, nhưng âm thanh vẫn chưa rõ ràng lắm. Ông ngoại thì gọi thành “ỗng ngoại”, bà ngoại thì gọi thành “bã ngoại”, nhưng cũng đủ làm cho ông ngoại ở Trái Đất xa xôi lệ nóng doanh tròng. Nghe nói ông ấy đã nắm lấy tay của dì Linda, nói: “Đêm nay anh còn có thể đại chiến ba trăm hiệp với em. Tuy rằng anh là ông ngoại, anh cũng phải là ông ngoại càng già càng dẻo dai.”
Sau khi Hannah nghe thấy Fionn gọi mình thì cực kỳ cảm động, ánh mắt dịu dàng như nước, đây có lẽ thời khắc dịu dàng hiếm hoi trong cuộc đời của bà ấy. Bà ấy nhẹ giọng đáp: “Bà đây.” Sau đó lại gọi bé: “Bé Fionn à…”