Đến khi húp cả nước canh thì ông ấy nói với Mễ Hòa: “Thêm một tô nữa.”
Khi Mễ Hòa bắt đầu làm tô thứ hai cho ông ấy thì ông ấy nói: “Cô bé à, món mì do cháu nấu rất ngon, thực sự khiến chú nhớ đến hương vị của năm trăm năm trước.” Ông ấy lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Sau đó nói tiếp: “Chú thật thất lễ, khiến mọi người chê cười rồi.”
“Mọi người chắc chắn rất tò mò, tại sao chú lại khóc đến vậy khi ăn một bát mì đúng không?”
Ông ấy chỉ vào bản thân mình: “Có phải mọi người cũng rất tò mò tại sao chú không có lông tóc? Bởi vì chú là người đông lạnh được rã đông.” Giấc ngủ đông lạnh trong thời gian dài khiến ông ấy rụng hết lông tóc và làn da cũng trở nên rất nhợt nhạt.
“Chú đã ngủ suốt năm trăm năm. Sau khi tỉnh lại, thế giới đã thay đổi, công nghệ đã tiến bộ đến mức này, đến con người và vũ trụ này cũng thay đổi, nhưng điều khiến chú ngạc nhiên nhất là ngay cả đồ ăn cũng khác hoàn toàn.”
“Mọi người có thể hiểu được cảm giác sau khi ngủ một giấc dài thật dài thì phát hiện cả thế giới đã thay đổi hoàn toàn không? Đối với chú mà nói, điều may mắn lớn nhất là lúc đó chú đã mua cổ phiếu của công ty Đại đế Mars trước khi chìm vào giấc ngủ say, tiền lãi trong biết bao nhiêu năm qua vẫn đủ để chú trang trải cuộc sống, nhưng chú lại nhớ như điên những bạn bè và người thân trước đó, thậm chí là cả những món ăn trước đó.”
“Chú từng bỏ một số tiền rất lớn ra để hồi phục mùi vị của thịt gà, nhưng ở thời đại này, ngay cả trứng gà cũng đã tuyệt chủng rồi.”
Khi nghe đến đây, Mễ Hòa nhớ đến khi cô còn nhỏ, Hannah đã dùng quả trứng đông lạnh của một nhà giàu người đông lạnh để khôi phục gen của gà thịt thông qua những quả trứng đó, hóa ra lại là vị khách này ư?
Mễ Hòa nói: “Lẽ nào nhà khoa học mà lúc đó chú tìm để khôi phục gen của gà thịt là Hannah Linley sao?”
Vị khách nói: “Cháu cũng biết bà ấy sao?”
Mễ Hòa nói: “Cháu là con gái của bà ấy! Lúc đó cháu thậm chí còn cho những chú gà con đó ăn khi bà ấy ấp những quả trứng đông lạnh đấy!”
Vị khách vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy hóa ra hai người còn có sự khởi nguồn này, ông ấy lập tức vui mừng khôn xiết: “Đây đúng là duyên phận mà!” Ông ấy nói: “Chú tên là A Khoan, cháu gọi chú là A Khoan đi.”
Mễ Hòa lập tức gọi ông ấy một tiếng “chú A Khoan!”, A Khoan rất vui, không chỉ vì hai người có duyên phận nhỏ này, mà còn vì mì của Mễ Hòa thực sự quá ngon. Khi ăn tô mì thứ hai, ông ấy vừa ăn vừa khen Mễ Hòa: “Cháu đúng là thiên tài!”
Khi ông ấy nhìn qua thực đơn của tiệm cơm thì phát hiện trong thực đơn có rất nhiều món ăn Tứ Xuyên, ông ấy càng phấn khích hơn: “Trời ạ, chú đã phát hiện ra một kho báu!” Vừa ăn xong bát mì thì ông ấy lại gọi thêm món gà chảy nước miếng và gà Cung Bảo.
Sau khi ông ấy vừa ăn xong hai món Mễ Hòa mới nấu ra thì ông ấy phấn khích đến đứng dậy khỏi quầy bar, nắm lấy tay Mễ Hòa và nói: “Cháu muốn bao nhiêu tiền, chú mua cháu về được chứ?”
Freddy ở bên cạnh bước tới kéo Mễ Hòa lại: “Cô ấy không bán cho chú đâu.”
A Khoan gãi cái đầu to tròn trịa, lúng túng nói: “Không, ý của chú là chú muốn thuê cháu nấu cho chú ăn, cháu muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Mễ Hòa nói: “Nhưng ước mơ của cháu là nấu ăn cho nhiều người.”
A Khoan hơi thất vọng, không ngừng hỏi cô: “Chú sẽ cho cháu rất nhiều tiền, cháu thật sự không cân nhắc về chuyện này sao?”
Mễ Hòa lắc đầu, A Khoan vô cùng thất vọng, ông ấy lại ngồi xuống ăn tiếp, vị tê cay của món gà chảy nước miếng và gà Cung Bảo đã chữa lành cho ông ấy.
Ông ấy ăn món cay và mặn, vừa ăn vừa thở phì phò vì cay, nhưng ông ấy căn bản không thể ngừng đũa lại, môi đỏ chót vì cay. Sau khi ăn xong hai món này, ông ấy nhận xét: “Món gà chảy nước miếng có mùi vị của năm trăm năm trước, còn món gà Cung Bảo thì dùng ớt ngọt Bran thay thế cho dưa leo nên mùi vị hơi khác trước.”
Mễ Hòa nói: “Dưa leo đã bị biến dị nên không còn cách nào khác.”
A Khoan hơi buồn bã nói: “Đúng vậy, những loại trái cây rau củ mà chúng ta từng quen thuộc đã biến dị rồi, những thứ quen thuộc kia cũng không còn nữa, thật khiến người ta đau lòng.”
Thực ra Mễ Hòa có thể hiểu rất rõ tâm trạng của ông ấy, bởi vì cô cũng đã trải qua nỗi đau như vậy.
Cô nói: “Chú A Khoan, sở dĩ cháu không đồng ý lời mời của chú là vì cháu hy vọng có thể để nhiều người được ăn đồ cháu nấu, để càng nhiều người biết được cách đây năm trăm năm có một đất nước huy hoàng tên là Hoa Hạ.”
Vừa nghe thấy vậy thì A Khoan cảm thấy Mễ Hòa thực sự rất am hiểu về Hoa Hạ của năm trăm năm trước, điểm chung này khiến ông ấy rất kích động. Ông ấy mắt ngấn lệ, không nhịn được lại nắm lấy tay của Mễ Hòa, cách xưng hô của ông ấy đối với Mễ Hòa đã đổi thành: “Cháu gái ơi! Chú chắc chắn sẽ giúp cháu!”